NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 142

Satiko mỉm cười: “Họ đánh giá về anh không quá lời, anh quả là rất

thông minh. Anh nói đúng, thực ra, cái chết của ông già Yamashita
Tsuneteru mới thật sự là điều khiến em phải nghĩ ngợi về cái chết của cha
em. Vụ án cha em bị hại, đã tìm thấy hung thủ, đã có người chứng kiến, nên
mẹ em không băn khoăn gì nhiều. Nhưng cách đây năm năm nghe nói ông
già Yamashita Tsuneteru cũng bị hại ở Giang Kinh, thì mẹ con em mới liên
hệ hai vụ việc với nhau. Không có chứng cứ gì, nhưng cảm thấy sao lại quá
trùng hợp: địa điểm bị hại là nhà thờ và Viện mỹ thuật rất gần nhau và ông
già ấy lại vừa mới tặng nhà thờ pho tượng Đức Mẹ”.

- Cha em và ông già Yamashita có quen nhau không?

- Em không biết. Cha em là người sống nội tâm, giao du không rộng.

Mẹ em sang Giang Kinh dạy ngoại ngữ, muốn làm rõ mối liên quan giữa hai
vụ án này, nhưng bà đâu phải thám tử, cho nên hầu như không có tiến triển.
Rồi lại thấy thích thành phố Giang Kinh, và vui… Trung Quốc có câu thành
ngữ gọi là…

- Vui quên cả về

[22]

!

- Đúng, đúng! – Satiko cười ngượng nghịu. – Mẹ em là bạn của bà xơ

họ Sái, nếu biết anh bất kính với bà Sái như thế, chắc sẽ mắng anh ngay!

Quan Kiện cũng cười: “Được. Kể từ giờ anh sẽ kính già yêu trẻ! Anh

cảm ơn em đã thẳng thắn và tin cậy anh, anh mong sẽ có thể giúp em, chúng
ta sẽ cùng giải tỏa các mối nghỉ ngờ… Và, liệu có cần đến nhà thờ để làm
thí nghiệm không?”.

- Đừng đùa thế! Chắc chắn bà Sái sẽ không cho. Nhưng dù có cho…

Này, anh định gọi ma ra thật đấy à?

Cả hai cùng bật cười.

Quan Kiện lại hỏi: “Anh muốn bàn với em một việc nghiêm chỉnh, em

có thể phiên dịch miễn phí giúp anh không?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.