NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 167

Hòa Viêm Ngọc Tử nhìn Kuroki Katsu, môi cô có vệt máu vừa lau

chưa hết; vẻ mặt cô – anh chưa từng thấy bao giờ – đầy phẫn nộ và man dại,
có vẻ như nếu cô vùng thoát ra được thì có thể liều sinh tử với Kuroki Katsu.

Cô không còn là Hòa Viêm Ngọc Tử dịu hiền và thanh tú nữa.

Yamashita đứng ngây người, trong sự kinh ngạc của mọi người, anh nói

bằng tiếng Trung Quốc: “Em họ Hà à? Tại sao lại thế? Tại sao không cho
anh biết em là người Trung Quốc? Dù nói ra thì anh vẫn là bạn của em như
thường”.

Hòa Viêm Ngọc Tử cũng nói bằng tiếng Trung Quốc: “Anh đã nghe nói

đến cái tên Hà Linh Tử chưa?”.

- Là nữ tướng cướp Hà Watanabe Linh Tử, cách đây ba năm, đã giết hại

bộ trưởng hải quân Ito ở Tokyo?

- Tên em là Hà Linh Tử, Hà Watanabe Linh Tử là mẹ em. Cha em là

người Trung Quốc, hai chục năm trước sang Nhật du học; mẹ em –
Watanabe Linh Tử – là người Nhật. Cha em tham gia Đồng minh hội, rồi về
nước hoạt động. Em ra đời không được bao lâu thì cha em bị bắt, rồi bị giết.
Cha em đã đặt tên cho em, đủ thấy tình cảm của cha mẹ em rất sâu nặng, về
sau mẹ em làm việc ở cơ quan của Ito, giết ông ta là vì tự vệ. Tại sao phải tự
vệ, anh là người có tri thức, chắc có thể đoán ra. Nói là “nữ tặc ở Tokyo”,
chỉ nhằm che đậy cái chuyện đáng xấu hổ của Ito khỏi bị lan truyền mà thôi!

- Cho nên, mẹ em bỏ trốn, mang theo em; nếu dùng tên thật thi cơ quan

chức năng sẽ để ý…

- Mẹ em vẫn phải lẩn trốn, ngay em cũng không được gặp thường

xuyên. Em ở Nara, là ở nhà cậu em. Không hiểu sao, mới về đây chưa đầy
nửa năm đã có người biết em mang huyết thống Trung Quốc. Có lẽ em
không nên giấu anh bấy lâu nay thì hơn…

Kuroki Katsu bỗng cắt ngang: “Yamashita thật quá đáng, cậu đang nói

gì? Sao lại…”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.