NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 168

Yamashita lại nói bằng tiếng Nhật: “Các bạn và đại ca ạ, cô Hà Linh Tử

gặp khó khăn, bất đắc dĩ phải làm thế chứ không cố ý nói dối. Không đến
nỗi gọi là sỉ nhục gì các bạn. Các bạn đường đường là nam nhi mà vây đánh
một bạn nữ, dù nói gì cũng khó mà xuôi tai”. Tuy nhiên anh cũng hiểu rằng
bọn Kuroki Katsu mấy khi có cớ để “thể hiện tinh thần”, họ đâu dễ mà bỏ
qua!

Đúng thế thật, Kuroki Katsu mặt đanh lại: “Cậu là bạn tốt của tôi,

nhưng cũng không nên chẳng coi quyết tâm của tôi và cảm nhận của tập thể
là gì! Bọn tôi chỉ cho cô ta bài học đau đớn thể xác; bất phân nam nữ! Nếu
cậu nói thêm một câu nữa thì cậu cũng sẽ ăn đòn như cô ta!”.

Yamashita tức căng lồng ngực, kêu lên: “Thế cũng được…”, nhưng anh

lập tức bị một nam sinh có võ judo rất cừ quật cho ngã sấp, mặt mũi đau
nóng rát.

- Yamashita! – Hà Linh Tử kêu lên.

Yamashita thầm nghĩ mình thật kém cỏi, không cứu nổi cô ấy.

“Ối…”, một tiếng thét hãi hùng. Một bàn tay đang ghìm vai bên phải

Linh Tử đã bị cô ngoảnh sang cắn thật mạnh, nên phải buông ra, Linh Tử
nhanh chóng đưa tay vào áo kimono rút ra một thanh đoản kiếm sáng loáng.

Mũi kiếm kề ngay vào cổ gã học trò bên trái đang ghìm tay cô.

Kuroki Katsu mọi ngày vẫn thích luyện binh khí, lưng anh ta lúc này

cũng đang giắt dao. Nhưng nếu anh ta sờ đến dao thì sẽ có tiếng rú vang lên,
cổ gã “thuộc hạ” kia chắc sẽ bị rạch thủng ngay.

- Tôi đã lường trước sẽ có cái ngày hôm nay! Cũng may, đây không

phải lần đầu tôi được đối xử kiểu này, chỉ khác là, hơi đông người cậy thế hà
hiếp nhau! – Hà Linh Tử nói dằn từng tiếng một. – Kể từ hôm nay, đại ca
của các người không phải là Kuroki Katsu mà là tôi. Nếu ai có ý kiến gì
khác thì đừng tưởng tôi không biết giết người! Lúc này là tôi tự vệ, quan tòa
dù ngu đến mấy cũng phải công nhận!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.