NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 170

31

C

hẳng lẽ Hà Linh Tử thật sự không quay về trường học nữa, và đó là lần

cuối cùng hai người gặp nhau? – Quan Kiện day day thái dương đang căng
cứng, đứng lên chầm chậm bước đi. Gian nhà sách tiếng Nhật không rộng,
chỉ đi vài bước anh đã đến bên cửa sổ, rồi lại bước trở lại.

Satiko đang nhìn vào tập thơ của ông Yamashita Tsuneteru, cô ngẩng

đầu: “Đương nhiên là thế. Anh xem, chỉ trong vài tháng mà ông Yamashita
viết bao nhiêu bài thơ tặng Linh Tử hoặc Ngọc Tử, cho nên chúng ta mới có
thể cảm nhận rất sống động mối tình đầu hết sức trong sáng của ông. Nhưng
từ sau bài “Ly biệt mà không chia tay”, thì không thấy nhắc đến Hà Linh Tử
nữa. Còn Hà Linh Tử, sau khi bị làm rõ xuất thân, thì chắc chắn sợ sẽ liên
lụy đến bà mẹ đang lẩn trốn, vì thế cô ta đâu có thể trở lại học tập? Em cho
rằng, cô ấy, và cả bà mẹ cũng nên, đã rời Nara ngay đêm hôm đó”.

- Đó là em suy luận logic, anh cũng nghĩ như thế; nhưng em có hình

dung thế này không: nếu cô ta không xuất hiện trong cuộc sống của ông
Yamashita Tsuneteru nữa, thì tại sao bảy mươi năm sau ông ấy vẫn nhớ
nhung da diết như vậy? Chắc em sẽ nói “vì đó là mối tình đầu, trong sáng,
sâu sắc vô cùng”… nhưng hồi đó ông ta mới chỉ mười lăm tuổi, tình cảm
mới chớm nở, về sau cũng đã lấy vợ sinh con, nếu không bao giờ tái ngộ Hà
Linh Tử nữa, thì sao lại cực đoan đến mức mua cả hai cái huyệt để cùng
nằm bên nhau dưới đất?

Satiko gật đầu, im lặng một lúc, rồi nói: “Không thể không công nhận

rằng anh nói rất có lý”. Vừa nói cô lại giở tập thơ được coi là toàn tập đầy
đủ nhất của ông Yamashita Tsuneteru. Giở đến nửa chừng, cô lại lật xem

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.