NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 180

- Anh vừa dâng trào cảm hứng, lại vừa mong gặp tiền duyên, đâu có

giống một anh sinh viên y khoa? Cái đầu anh cần được làm cho mát đi! – Cô
gái bỗng bật cười. – Em sẽ giúp anh.

Yamashita phát hoảng. Phía trước loáng sáng, mặt mũi đau rát, lạnh tê.

Mặt anh đã phải nhận một nắm tuyết.

Có điều, lần này nụ cười vẫn soi trong mắt anh. Nụ cười chân thành của

Hà Linh Tử đang ở trước mặt anh!

- Linh Tử! Anh cứ tưởng không bao giờ được gặp lại em nữa! –

Yamashita ôm chầm lấy nàng.

Linh Tử tựa đầu vào vai anh hồi lâu, rồi bỗng nhẹ nhàng đẩy anh ra, cúi

đầu nói: “Rất xin lỗi anh. Năm đó em lẳng lặng bỏ đi cũng vì bất đắc dĩ mà
thôi”.

Yamashita cũng nhận ra mình có phần thiếu ý tứ, anh gật đầu: “Tình

cảnh ngày ấy của em, anh hiểu. Nếu ở vị trí của em, anh cũng làm như vậy.
Nghe nói sau khi em và mẹ em đi rồi, có một lô hiến binh tìm đến Nara”.

- Em lẳng lặng bỏ đi, nhưng chính em cũng bị trừng phạt: em vừa muốn

anh mau chóng quên em đi, lại vừa mong anh mãi mãi nhớ em; em bị dày vò
ghê gớm. – Nàng ngẩng lên ngắm khuôn mặt tuấn tú đã không còn nét ấu trĩ
của Yamashita Tsuneteru.

Nghe xong những lời này, anh càng tin chắc việc mình đến Tokyo để

chịu bức xúc chính là sự sắp đặt của số phận. Tình cảm thuần khiết cách đây
ba năm chính là tình yêu chớm nở.

Linh Tử nói: “Cho nên, em không muốn để cho sự tình cờ thấy anh

hôm nay bị trôi đi. Em nghĩ, đúng là số phận sắp đặt, em nên đầu hàng số
phận!”.

Anh nhìn Hà Linh Tử, nàng đã càng tinh khôi diễm lệ hơn xưa. Anh

cười nói: “Anh sẽ không để em phải xa anh nữa”.

Linh Tử cũng cười: “Thế ư? Anh có thể quyết định à?”. Một nét u buồn

thoáng hiện trong đôi mắt, nàng bỗng mạnh dạn nói: “Em không rõ có nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.