NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 182

tuyệt trần, những ngón tay ngọc ngà lướt trên phím đàn lúc khoan lúc mau,
như đang thủ thỉ tâm tình với cây đàn. Con người và âm nhạc như hòa làm
một.

Với Yamashita, Hà Linh Tử là một cô gái diễm lệ nhất trên đời, nhưng

anh đã phải kinh ngạc trước dung nhan của bà Watanabe Linh Tử. Đã ở tuổi
trung niên nhưng bà vẫn giữ được vẻ đẹp khiến người ta nhìn mà phải dè dặt
kính nể.

Nhất là đôi mắt trong veo, đen láy, dường như vẫn có nét thơ ngây của

con trẻ.

Tuy nhiên Hà Linh Tử đã cho anh biết, sau khi hành thích bộ trưởng hải

quân năm xưa, bà Watanabe Linh Tử đã bị thương, rồi khiếm thị.

Cô còn nói sau khi trải qua bao phen biến động, tính tình bà đã trở nên

kỳ dị.

Bà Watanabe Linh Tử lặng lẽ lắng nghe Yamashita ca ngợi tiếng đàn

của bà, bà mỉm cười: “Tôi nghe Linh Tử nói, cậu rất hứng thú với tất cả các
bộ môn nghệ thuật, nếu cậu muốn, thì có thể bảo nó thường xuyên đưa cậu
đến đây, tôi sẽ dạy đàn cho…”.

Yamashita Tsuneteru mừng rỡ, nhìn Linh Tử, nhưng thấy ánh mắt của

cô hơi mơ hồ xa vắng.

- Hà phu nhân có thể hạ cố bảo ban, cháu rất lấy làm hân hạnh ạ!

- Người trẻ tuổi có thể học đàn hay không, phải do đôi tay trước đã.

Cậu cho tôi xem tay được không?

Yamashita ngạc nhiên, nhưng anh hiểu ra ngay “xem tay” là thế nào.

Anh chìa đôi bàn tay ra.

Bà Watanabe Linh Tử nâng đôi bàn tay thon dài của anh, khẽ vuốt…

vuốt mãi cho đến lúc anh cảm thấy hơi mất tự nhiên, bà bỗng bóp thật mạnh
khiến anh phải kêu lên.

Hà Linh Tử nói: “Mẹ ơi!”. Bà mẹ buông tay Yamashita Tsuneteru ra,

gật đầu: “Mời cậu ra về cho!”. Anh cảm thấy như hết đất sống, suýt lăn ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.