NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 184

- Em biết, em đã không đánh giá nhầm anh! – Linh Tử ôm choàng

Yamashita, hai người nhìn mãi vào mắt nhau, rồi hôn say đắm.

Đôi tình nhân đang chìm trong biển lớn tình yêu thì bà Watanabe Linh

Tử đã bước ra đứng ở cửa từ lúc nào, đôi mắt ấy hình như vẫn nhìn rõ đôi
trai gái đang rất nồng nàn với nhau. Rồi, bà hướng về phía xa xa, có nét
buồn bã, hình như bà có thể nhìn thấy những điều bất hạnh trong tương lai.

* * *

Tuy bà mẹ luôn lạnh nhạt với Yamashita Tsuneteru, nhưng tình yêu

mãnh liệt giữa Linh Tử và anh vẫn rất đằm thắm.

Đến nay anh đã là sinh viên y khoa năm thứ ba, thường phải đi kiến tập

ở các bệnh viện và phòng khám. Linh Tử cũng sắp tốt nghiệp, trường sư
phạm cao cấp Tokyo đã có thư mời cô, sau kỳ nghỉ hè này cô sẽ trở thành
giáo viên mỹ thuật của trường.

Mùa hè nóng bức cũng là những tháng ngày của tình yêu cháy bỏng.

Nhưng một hôm, lúc chập tối sau khi không khí nóng đã bị xua tan,

Yamashita Tsuneteru lại trông thấy vẻ mặt nặng nề của Linh Tử. Lần trước
sau khi anh nhìn thấy vẻ mặt này, cô đã đi mất hút ba năm trời.

- Bao năm quen biết em, sự bình thản và tươi vui của em đã khiến một

người hay u sầu như anh luôn thấy lạc quan, bây giờ đến lượt anh quan
tâm… Em đang làm sao thế?

Linh Tử cười cười: “Có phải anh đã quên rồi không, em đã từng cảnh

báo anh đừng nên quá gần em, kẻo anh sẽ bị thương. Anh còn nhớ hồi học
trung học chỉ quen nhau ít ngày chứ? Vết thương thành sẹo thì anh đã quên
cả đau rồi à?”.

Lòng Yamashita Tsuneteru như chùng xuống. Linh Tử đôi khi rất

bướng bỉnh thật, nhưng nét mặt và lời nói hôm nay không có vẻ gì là nói
đùa.

- Kìa, em vẫn chưa cho anh biết đã xảy ra chuyện gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.