NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 185

- Hoàn cảnh của con người ta luôn đổi, cho nên em chẳng thể ngày nào

cũng cười vui! Có những chuyện không như ý, mình em gánh chịu là đủ rồi,
em không muốn anh phải lo lắng cho em. – Cô bỗng xoay người lại ôm lấy
anh, dịu dàng nói – Nếu có ngày anh và em trở thành một phần của nhau, em
sẽ cùng anh chung hưởng những ý nghĩ kỳ quái của em, em chỉ mong lúc đó
anh đừng chê trách em làm phiền anh!

Rồi cô chạy vụt đi, tan biến trong sắc trời hoàng hôn.

Đêm hôm đó Yamashita trằn trọc mãi.

Rồi anh cũng nghĩ ra được một điều: “Sao mình cứ ngớ ngẩn chờ đợi gì

nữa? Chẳng lẽ mình không hi vọng cùng Linh Tử trở thành một phần của
nhau hay sao?”.

* * *

“Linh Tử, em hãy lấy anh!”. Trên đường đi đến nhà Linh Tử, anh nhẩm

đi nhẩm lại câu này không biết bao nhiêu lần.

Nàng sẽ nói gì? Bà mẹ sẽ nói gì?

Anh ta nhu nhược mềm yếu cũng như bàn tay anh ta!

Anh bước đi trong nỗi thấp thỏm. Đến nơi, anh gõ cửa mãi mà không

thấy ai lên tiếng.

Của chỉ khép hờ.

Anh gọi to. Rồi đẩy cửa.

Bước vào, cảm thấy rất lạ. Anh thầm than thở.

Tất cả đồ đạc vẫn còn nguyên, nhưng các đồ dùng sinh hoạt nho nhỏ:

cái gương nhỏ, cái đèn bằng bìa giấy, chậu cây cảnh xinh xinh… đều mất
tăm tích. Cứ như một căn nhà không có người ở.

Con tim anh như thắt lại từng cơn.

Nhất là khi nhớ lại những câu nói của nàng hôm qua.

Anh đi thẳng vào buồng riêng của nàng. Mọi vật dụng cũng không còn

bóng dáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.