ngất xỉu.
- Kìa mẹ ơi? – Hà Linh Tử kêu lên, cô cũng không biết nói gì nữa.
- Cậu không hiểu tôi nói gì à? – Bà sẵng giọng, gay gắt.
Đâu phải tính tình kỳ quái? Làm nhục rất vô lý thì có!
Yamashita buông tay áo đứng dậy, mở cửa đi ra.
- Anh Yamashita! – Hà Linh Tử chạy theo đến cửa. – Anh chờ đã… –
Nhìn thấy anh do dự rồi gật đầu, cô bèn quay trở vào.
Tiếng hai người đối đáp lọt qua tấm bình phong và cửa gỗ, Yamashita
nghe thấy cả.
- Mẹ chỉ vì con mà thôi, anh ta sẽ khiến con phải đau khổ. – Lời của bà
Watanabe Linh Tử như nước suối lạnh lách qua những kẽ đá.
- Lẽ nào mẹ không nhận ra, con đã tìm được anh ấy, một người rất tốt
giữa đám đông xung quanh con?
- Tốt, nhưng nhu nhược, cảm giác bàn tay anh ta cũng như con người
không đủ cứng cáp! Con cũng giống mẹ, đều là người phải gặp nhiều rắc
rối; đến lúc đó anh ta không cứu nổi con đâu!
- Con sẽ tự lo thân. Năm xưa mẹ gặp rắc rối nào có ai giúp đỡ mẹ?
- Hỗn xược!
Tiếng guốc gỗ lộp cộp vang lên, Hà Linh Tử đã ra đến cửa, nước mắt
đầm đìa.
- Thấy em và mẹ em to tiếng thế này, anh không thể yên tâm. – Nét mặt
Yamashita Tsuneteru hiện rõ vẻ băn khoăn.
Linh Tử im lặng một lát, rồi bỗng lạnh lùng hỏi: “Anh định thế nào?”.
Anh hiểu rằng ý cô là “Có phải anh nhu nhược thật, và định rút lui
không?”.
- Anh sẽ luôn đến thăm bác, cho đến khi bác bằng lòng cho chúng ta
gắn bó với nhau. – Anh nói rắn rỏi.