NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 183

ngất xỉu.

- Kìa mẹ ơi? – Hà Linh Tử kêu lên, cô cũng không biết nói gì nữa.

- Cậu không hiểu tôi nói gì à? – Bà sẵng giọng, gay gắt.

Đâu phải tính tình kỳ quái? Làm nhục rất vô lý thì có!

Yamashita buông tay áo đứng dậy, mở cửa đi ra.

- Anh Yamashita! – Hà Linh Tử chạy theo đến cửa. – Anh chờ đã… –

Nhìn thấy anh do dự rồi gật đầu, cô bèn quay trở vào.

Tiếng hai người đối đáp lọt qua tấm bình phong và cửa gỗ, Yamashita

nghe thấy cả.

- Mẹ chỉ vì con mà thôi, anh ta sẽ khiến con phải đau khổ. – Lời của bà

Watanabe Linh Tử như nước suối lạnh lách qua những kẽ đá.

- Lẽ nào mẹ không nhận ra, con đã tìm được anh ấy, một người rất tốt

giữa đám đông xung quanh con?

- Tốt, nhưng nhu nhược, cảm giác bàn tay anh ta cũng như con người

không đủ cứng cáp! Con cũng giống mẹ, đều là người phải gặp nhiều rắc
rối; đến lúc đó anh ta không cứu nổi con đâu!

- Con sẽ tự lo thân. Năm xưa mẹ gặp rắc rối nào có ai giúp đỡ mẹ?

- Hỗn xược!

Tiếng guốc gỗ lộp cộp vang lên, Hà Linh Tử đã ra đến cửa, nước mắt

đầm đìa.

- Thấy em và mẹ em to tiếng thế này, anh không thể yên tâm. – Nét mặt

Yamashita Tsuneteru hiện rõ vẻ băn khoăn.

Linh Tử im lặng một lát, rồi bỗng lạnh lùng hỏi: “Anh định thế nào?”.

Anh hiểu rằng ý cô là “Có phải anh nhu nhược thật, và định rút lui

không?”.

- Anh sẽ luôn đến thăm bác, cho đến khi bác bằng lòng cho chúng ta

gắn bó với nhau. – Anh nói rắn rỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.