NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 186

Anh bỗng đứng sững lại, nhìn chằm chằm vào cái bàn viết của Linh Tử.

Trên bàn là chiếc hộp nhỏ men xanh lưu ly, từ trong hộp lấp loáng lóe

ra đốm sáng nhàn nhạt trong căn phòng hơi âm u. Chính là bức vẽ nhỏ xíu
mà nàng đã đưa anh xem khi hai người mới gặp nhau lần đầu tiên, do bà
Watanabe Linh Tử vẽ: hai con đom đóm biết phát sáng trong bóng tối.

Lúc này anh mới nhận ra chiếc hộp còn đặt trên một mảnh giấy viết

thư.

Chữ viết rất đẹp, mềm mại, chỉ có độc một câu: “Anh cần bao lâu để

quên em?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.