Anh bỗng đứng sững lại, nhìn chằm chằm vào cái bàn viết của Linh Tử.
Trên bàn là chiếc hộp nhỏ men xanh lưu ly, từ trong hộp lấp loáng lóe
ra đốm sáng nhàn nhạt trong căn phòng hơi âm u. Chính là bức vẽ nhỏ xíu
mà nàng đã đưa anh xem khi hai người mới gặp nhau lần đầu tiên, do bà
Watanabe Linh Tử vẽ: hai con đom đóm biết phát sáng trong bóng tối.
Lúc này anh mới nhận ra chiếc hộp còn đặt trên một mảnh giấy viết
thư.
Chữ viết rất đẹp, mềm mại, chỉ có độc một câu: “Anh cần bao lâu để
quên em?”.