NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 204

Ông Kurumada nói, sớm muộn gì cô Phương Bình cũng sẽ báo công

an, và sớm muộn gì ông Nhiệm Tuyền cũng bị gọi thẩm vấn.

Còn ba mươi phút nữa mới đến giờ làm thí nghiệm, Toyokawa Takesi

và Chiba Ichinose (vẫn còn hơi đỏ mặt sau bữa tiệc tối) đang chỉnh trang sắp
xếp các thiết bị. Lúc còn ở hiệu ăn Hoa Lãng, Chiba Ichinose đã cho Quan
Kiện biết thiết bị xác định cảm giác đau mà họ thuê đã được chuyển đến,
đêm nay sẽ thí nghiệm anh ở dưới đường hầm.

Quan Kiện nhẹ bước vào phòng làm việc của giáo sư Nhiệm, rồi khép

ngay cửa lại.

- Đêm nay cậu lại phải vất vả rồi đây, họ chủ yếu muốn kiểm tra cảm

giác đau của cậu. – Ông Nhiệm đang đọc cuốn thuyết minh của thiết bị kiểm
tra cảm giác đau, thỉnh thoảng khẽ lắc đầu, có vẻ như không ưng.

- Không sao. Mấy hôm nay em đã quen với cảm giác đau bất chợt tấn

công, và nhận ra rằng nỗi đau thật sự để lại lâu dài không phải là đau ở cơ
thể, ví dụ, cái chết của Thi Di.

Ông Nhiệm thở dài: “Tôi rất hiểu, cậu ạ”.

- Thật thế không?

Ông Nhiệm nhìn Quan Kiện, nhận ra ẩn ý khác thường trong câu hỏi

của anh. “À… tất nhiên! Cậu cũng biết đấy, từ khi chúng ta chuyển thí
nghiệm đến Trung tâm nghiên cứu, cô Thi Di đã làm việc ở đây nhiều thời
gian. Tôi… thậm chí thường có cảm giác cô ấy… hình bóng của cô ấy vẫn ở
đây”.

- Ở đây đã gợi lên ý nghĩ bẩn thỉu của ông thầy?

- Cậu nói gì thế? – Ông Nhiệm lại ngẩng đầu lên, cặp kính viễn hơi run

run trên sống mũi.

- Ông đã có gan làm sao không có gan thừa nhận? – Quan Kiện cảm

thấy mình bỗng không thể kiềm chế, hai tay anh tóm chặt cổ áo ông Nhiệm,
ghìm càng chặt thêm khiến ông lập tức nghẹt thở, định nói nhưng cổ tắc
nghẹn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.