NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 206

Đầu Quan Kiện bắt đầu nhức. Thật tức cười, chưa xuống đường hầm đã

nhức đầu rồi.

Anh ra mở cửa sổ, mong sao không khí lạnh sẽ khiến anh dễ chịu hơn.

Satiko bước đến bên cạnh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, khẽ gọi tên

anh.

Thi Di hãy cho anh biết kẻ đó là ai, là ai? Em cứ nói đi, dù kẻ đó là

anh…

Phòng làm việc của giáo sư Nhiệm đối diện với một bãi cỏ ở sân sau,

cái giá sắt kỳ quái vẫn đứng đơn độc bên bức tường phía xa xa. Quan Kiện
bỗng nhìn thấy một bóng đen đứng ngay bên cái giá sắt.

Ai?

Satiko thấy Quan Kiện kêu lên, cũng ngoảnh nhìn xuống, chỉ thoáng

thấy một bóng đen chạy như bay ra cửa sau của Trung tâm nghiên cứu.

Quan Kiện đã chạy vụt xuống cầu thang.

Satiko cũng lao theo anh, chạy qua bãi cỏ rồi chạy đến cửa sân sau.

Cửa vẫn khóa. Cô chỉ thấy Quan Kiện đang tức giận bước đi mấy bước rồi
đá vào cánh cửa.

- Quan Kiện! – Cô gọi to, nhưng lại không nói tiếp được nữa.

- Cô cứ mặc tôi! – Quan Kiện không thiết bắt chuyện.

Satiko lặng lẽ quay trở lại, Quan Kiện chợt nhận ra mình quá xấu tính,

nhưng cũng không biết nên xin lỗi thế nào, anh gọi cô: “Yasuzaki Satiko!”.

Satiko dừng bước, rồi lại đi tiếp. Quan Kiện lại gọi cô, anh hít thở thật

sâu rồi đuổi theo đến nơi: “Xin lỗi, đêm nay tôi hơi điên rồ…”.

- Em cho rằng, giáo sư Nhiệm đã nhắc đến nỗi đau của anh… Còn anh,

tra đi xét lại mãi, rồi vẫn cho rằng mình là hung thủ, đúng không? – Satiko
nói giọng đều đều, cô không ngoảnh mặt lại.

- Sao? Em cũng nghĩ như thế ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.