NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 226

Toyokawa Takesi phải kéo Satiko về phía sau, chỉ sợ Quan Kiện có một
hành vi điên rồ nào đó.

- Satiko! Chúng ta vẫn phải tiếp tục điều tra. Em nói xem, chúng ta phải

làm gì thì mới ngăn chặn được những chuyện như thế? Không thể để chúng
tái diễn! – Giọng Quan Kiện run run ghê gớm.

Satiko bình thản nói: “Anh lúc này cần nhất là phải nghỉ ngơi”.

* * *

Quan Kiện không biết mình có nên nhắm mắt không, nhắm mắt, liệu có

lại nhìn thấy trước những cái chết không?

Điều đáng ghét nhất là anh không thể phòng chống được cái chết.

“Chúng” chưa bao giờ sai, “chúng” nói có người nằm trên giường sắt bị

giết là sẽ có người bị giết; “chúng” bảo người đó là nữ thì sẽ có một cô gái
hoa tàn ngọc nát; “chúng” nói người ấy mặc áo choàng trắng thì áo choàng
trắng của người ấy phải nhuốm đầy máu tươi!

“Chúng” nói xung quanh anh còn có nhiều người đang nằm trên giường

sắt, liệu có phải các cuộc giết chóc sẽ còn tiếp tục xảy ra không?!

Mệt nhọc đã át cả mọi suy nghĩ đang dâng lên hối hả. Giấc ngủ đã kéo

đến.

Ông Quan Thiệu Bằng lặng lẽ đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn khuôn mặt

mệt mỏi và nhợt nhạt của con trai, ông thấy chua xót. Sinh con trai muộn
mằn, lòng ông tràn đầy tình thương yêu. Ông rất hạnh phúc được hưởng
niềm vui này trong những năm tháng về già của mình. Đó là phúc, phúc mà
trời đã ban cho ông, đâu phải ai ai cũng được hưởng như thế này? Bản thân
ông vốn là trẻ mồ côi, từ cô nhi viện ở nước Anh chuyển về cô nhi viện ở
nước Trung Quốc mới

[36]

, ông chưa từng được cảm nhận tình thương yêu

giữa cha mẹ và con cái.

Từ sau khi Thi Di bị hại, ông bắt đầu lo lắng: cái gọi là khả năng “trời

phú” của Quan Kiện đang dần gặm nhấm cuộc đời của nó. Vụ việc xảy ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.