NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 228

Thì ra Satiko cũng có lúc sợ hãi. Quan Kiện nhận ra rằng anh mới chỉ

hiểu sơ sơ về cô gái Nhật Bản này, Một cô sinh viên khoa Lịch sử nghệ thuật
Đông A của Đại học Kyoto thạo tiếng Trung Quốc, cha gặp bất hạnh, mẹ
đau xót rời khỏi tổ quốc; bản thân cô rất cứng cỏi, có cái đầu bình tĩnh, lúc
thì nồng nàn như gió xuân, lúc thì giá lạnh như sương buổi sớm. Anh chưa
từng hiểu về cô thật sự rõ ràng.

Cô ấy chỉ như đóa hoa chớm nở mong manh, chỉ như những người

cùng lứa tuổi (ví dụ bản thân anh), chỉ như con chim non chưa đủ lông đủ
cánh. Cô ấy thấy sợ là phải!

- Anh nghĩ, lúc ở cửa trụ sở công an khu, em lạnh nhạt là vì em lại nhận

định rằng anh là hung thủ.

- Không hẳn là thế. Vì em lại thấy sợ, đầu em rối loạn. Nếu anh là em,

anh có thấy sợ không?

Quan Kiện nằm rũ người trên giường, một lúc lâu sau anh mới nói: “Đã

thế thì tại sao em… vẫn dám liên lạc với anh?”.

- Vì khi em vừa tỉnh giấc, em nhận ra mình cũng có thể là hung thủ.

- Nếu thế thì em còn đáng sợ hơn anh… Anh mới chỉ ngủ chập chờn,

đầu óc rối mù hỗn loạn. Em nói thế là ý gì vậy?

- Ý em là, những người trong tổ thí nghiệm… kể cả anh và em, đều có

thể là hung thủ. Đúng thế đấy. Vì những người biết cái chuyện kia của giáo
sư Nhiệm chủ yếu là những người trong tổ thí nghiệm.

- Cho nên em đã nghĩ đi nghĩ lại, thấy rằng trong những thành viên của

tổ thí nghiệm thì em là người hiểu anh nhiều nhất, hợp tác với anh cũng an
toàn hơn… Xem ra, tiểu thư Satiko đã có một quyết định rất khôn ngoan.
Chỉ riêng điểm này thôi, nếu anh là hung thủ thật thì anh sẽ giết em sau
cùng! – Hình như chỉ có nói tếu như thế này Quan Kiện mới cảm thấy được
nhẹ nhõm chút ít.

- Cảm ơn anh đã quan tâm đặc biệt! – Có thể “nghe thấy” Satiko đang

mỉm cười bên máy di động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.