NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 267

Chạy đến bên Satiko, anh nói: “Em chạy khiếp thật đấy, nhưng tại sao

hắn lại biến mất, hệt như trước kia, bay hơi mất tăm à? Anh phải ra cửa sau
xem sao”.

Bỗng Satiko lớn tiếng: “Anh đừng sợ, anh ấy là bạn trai của cô Hoàng

ngày trước… Cô Hoàng đã mất, cô ấy bị sát hại. Nếu anh biết được điều gì
thì hãy nói với chúng tôi…”.

Quan Kiện không hiểu ra sao nữa, anh nhìn Satiko. Có phải lúc nãy

người này đã gọi tên Thi Di không?

- Cô ấy… đã chết ư? – Một giọng nói vang lên ngay phía sau hai người.

Họ quay lại. Bóng đen ấy lại xuất hiện ở chỗ không xa.

Satiko chỉ vào Quan Kiện, nói: “Anh này là bạn trai của cô Hoàng, cô

ấy đã mất, thật thế! Anh đừng sợ, chúng tôi chỉ muốn hỏi anh mấy câu”.

Người ấy đứng lặng ở đó, hơi run rẩy.

Quan Kiện hỏi: “Mấy lần trước anh chạy thoát, chắc là trèo lên cây kia

chứ gì?”. Anh nhận ra gần chỗ ba người có một cây lán sum sê rậm rạp,
cành lá đan xen, vươn hẳn ra ngoài bức tường của Trung tâm nghiên cứu.

Người ấy gật đầu, nói: “Tôi là Lưu Thạch Tài, cô Hoàng hẹn gặp tôi ở

đây, tôi cứ đợi mãi mà không thấy. Không ngờ cô ấy đã đi rồi”.

Lúc này Quan Kiện mới nhìn rõ, Thạch Tài vóc người tầm thước, có

đôi vai rộng, khuôn mặt thì dài nhọn, da hơi sạm đen. Anh nói: “Thi Di hẹn
anh, là từ bao giờ? Sao anh lại quen cô ấy?”.

- Thi Di?

- À, tức là cô Hoàng mà anh nói đến… trông cô ấy hơi giống cô này, có

mái tóc dài, trông rất xinh, và cũng mặc áo trắng. Cô ấy làm ở Trung tâm
nghiên cứu, đúng không? – Quan Kiện vừa nói vừa chỉ vào Satiko.

Thạch Tài nhìn Satiko, rồi gật dầu: “Vậy là tôi đã mấy lần nhìn nhầm”.

Anh ta lại ngẩng lên nhìn Quan Kiện, có ý cảnh giác. Rồi lại nhìn Satiko,
hỏi: “Nhưng, tôi sao có thể tin ở các vị?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.