NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 41

6

K

ìa, từ lúc về nhà sao con cứ im lặng? Có điều gì khó chịu, băn khoăn thắc

mắc, thì nói với bố mẹ chứ? Con nên trao đổi với bố mẹ thì hơn! – Bà Vạn
Đình Phương lại than thở trách cứ Quan Kiện.

- Nó muốn được yên tĩnh, thì bà để cho nó được yên. Khi nào cần nói,

nó khắc nói. Đúng không? – Ông Quan Thiệu Bằng tỏ ra hiểu con cái nhiều
hơn. Câu nói của ông vừa là trả lời thay cho Quan Kiện, cũng vừa là câu hỏi
dành cho anh. Ông thật lòng muốn anh sẽ nói. Vào tuổi trung niên ông Bằng
mới có con, nên ông rất thương yêu Quan Kiện và thường không ngặt nghèo
với anh.

- Thôi đi! Thằng bé này tính khí kỳ cục, ấy là di truyền của ông! – Bà

Phương cũng biết mình thường lắm lời, nhưng đây chẳng phải là thiên chức
của người mẹ hay sao? Huống chi, bà đã hai mươi lăm năm qua làm bác sĩ
nhà máy, tiếp xúc với các bệnh nhân toàn là người quen – cũng tức là các
đồng nghiệp nội bộ, cái mồm không nói lắm mà được à? Bà cũng hiểu ông
Bằng đâu phải con người lãnh đạm, dù sao cũng là một phó phòng của Sở
xây dựng, lại sắp đến tuổi về hưu, ông rất biết những điều gì nên nói và
không nên nói.

Thực ra trong đầu Quan Kiện lúc này chỉ là một khoảng trống.

Tại sao lại là Thi Di?

Không một tiếng vang.

Chỉ có nước mắt rơi vào khoảng trống ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.