NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 94

Nhà ăn số 2 của Đại học Y Giang Kinh rất rộng, thế mà vào giờ ăn trưa

vẫn rất khó tìm được chỗ ngồi. San tươi cười ngồi chen vào giữa Kiện và
Hằng, cô khẽ hích Hằng, ra hiệu anh hãy ngồi nhích ra. “Ôi, tiểu thư San giá
lâm, đúng lúc bọn tôi phải giao ban, tôi xin giao Quan Kiện cho tiểu thư
đấy!”. Hằng biết ý, bưng suất cơm ra nơi khác.

- San à, em nghe đâu ra “Mười nơi có ma ở Giang Kinh” thế?

- Anh thừa biết rồi còn hỏi làm gì?

- Lại là bà chị họ à? Chị ấy nghe từ đâu? Và, tại sao chị ấy nói Trung

tâm Y dược Đông Tây là nơi hàng đầu có ma?

- Để em nói từ đầu vậy, chị ấy kể rằng hồi học đại học chị ấy từng trải

qua một chuyện kinh khủng, suýt chết…

- Vẫn là chuyện “Kỳ án ánh trăng” à? Có trò gì khác không?

- Anh nghe em nói hết đã. Vì chuyện ấy bắt nguồn từ các tin tức “được

đóng khung” hồi trước năm 1949, nên chị ấy bèn chú ý đến các sự kiện ở
Giang Kinh thời kỳ đó. Khi lần giở các chồng báo cũ ở thư viện, chị ấy đọc
được câu chuyện “Phòng thảo dược năm nào cũng có ma”; Phòng thảo dược
của chính phủ Quốc dân đảng năm xưa chính là Trung tâm nghiên cứu Y
dược Đông Tây hiện nay.

- Anh biết. Nhưng, đã có ma như thế nào?

- Hình như chị em đọc thấy chỉ là một bài đăng trên tờ báo nhỏ của địa

phương, đăng toàn là tin đồn đại, nói rằng: phòng thảo dược ấy có một
người mặc đồ đen, nửa đêm làm phép mời thần thánh về trừ ma, thậm chí
đào cả đất lên để chôn ma quỷ. Có người tò mò vào đó xem thì bị chết đứ
đừ, mắt bị khoét, lưỡi bị cắt; nghe nói, bị giết như thế, khi xuống âm phủ sẽ
không thể chỉ rõ người hay ma đã giết mình. Nhưng đa số mọi người thì cho
rằng đó là ma làm, vì những nạn nhân ấy chẳng phải người hiếu sự, thực ra
họ là những thám tử của Giang Kinh, có võ công và có tài bắn súng rất siêu;
tuy nhiên, khi bị giết thì hình như đều không có cơ hội để đánh trả đối
phương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.