NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 95

- Chuyện ly kỳ như thế, sao không thấy em viết lên mặt báo? – Quan

Kiện nghe, cũng hơi kinh hãi.

- Em lo sẽ bị chặn mất thôi. Vả lại em không muốn hù dọa các fan của

mình; anh cũng biết rồi, hiện nay em đã có rất nhiều người hâm mộ…

- Lẽ nào em không thấy có sự trùng hợp quá lạ lùng: Thi Di và Văn

Quang bị chết ở vị trí hai và ba trong “Bảng xếp hạng mười nơi có ma ở
Giang Kinh”, còn vị trí thứ nhất – Trung tâm nghiên cứu Y dược Đông Tây
– thì lại là nơi Thi Di đã từng làm việc?

- Anh có ý gì vậy? – San dừng tay đũa, lạnh lùng nhìn Kiện.

Thấy San giận dữ, Kiện có phần áy náy, vội nói: “Không… anh chỉ

cảm thấy lạ lùng… em đừng hiểu nhầm… chuyện này không liên quan gì
đến em…”.

San bật cười khanh khách: “Em còn nhớ hồi nhỏ mỗi khi anh làm em

tức phát khóc, thì anh cuống cả lên; thấy thế em càng khóc to hơn và cười
thầm anh!”.

Kiện cũng mỉm cười.

- Hôm nay anh làm ca nào? – Trước mặt Kiện, San chẳng bao giờ giữ

im lặng lâu.

- Anh vừa trực xong ca đêm. Chiều nay nghỉ… – Nói rồi anh lại hối

hận, vì đoán biết câu hỏi tiếp theo của San sẽ là gì.

Đúng thế. “Anh định đi đâu? Anh biết không, em cũng vừa trực xong

ca đêm, chiều nay cũng nghỉ”.

- Biết chứ! Nếu không, tại sao em cũng như anh – không ăn ở nhà ăn

bệnh viện, mà về nhà ăn của trường để ăn. – Quan Kiện đã sớm “đoán” ra
lịch trực ban của San.

- Kìa anh vẫn chưa trả lời em, anh định đi đâu?

- Nếu anh nói là không đi đâu cả, thì có được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.