NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 97

15

B

à Ân Lan tan tầm trở về nhà, trông thấy Quan Kiện đang loanh quanh

trước cửa, bà không biết mình nên thế nào đây.

Bà trào nước mắt.

Ngày trước hễ cậu ta xuất hiện trước mặt bà, thì luôn có cô gái xinh đẹp

đứng bên cậu. Đó là đứa con gái đã gắn bó với bà hai chục năm và đem lại
cho bà bao niềm dịu ngọt. Bà còn nhớ rất rõ những tháng mang bầu, mỗi khi
con bé cựa quậy trong bụng đều khiến bà tim đập rộn ràng, và đã bao lần bố
nó – ông Hoàng Quán Hùng – cũng áp tai vào bụng cảm nhận con bé Thi Di
đang đạp.

Nhưng vào một đêm cách đây năm năm, Ông Hùng bỗng ra đi. Và còn

đeo cái tiếng chẳng vẻ vang gì.

Thi Di vừa trưởng thành, đang tuổi xuân phơi phới cũng bất chợt ra đi.

Những ngày này bà đã nhiều lần tự hỏi, liệu trên đời này có ai phải chịu

khổ đau ghê gớm hơn mình không?

- Thưa bác, sau ngày vĩnh biệt Thi Di, lẽ ra cháu nên sớm đến thăm

bác… – Quan Kiện gặp bà lần gần đây nhất, là hôm đám tang Thi Di.

- Cháu khỏi cần giải thích nữa, bác biết làu nay cháu cũng khổ tâm.

Nào, lên gác ngồi chơi. – Bà Ân Lan nhìn Quan Kiện một lượt.

Vẫn là một thư sinh điển trai, nhưng mái tóc thì dài chưa cắt, sắc mặt

hơi xanh xao, mắt hơi có quầng thâm, hình như kém ngủ.

Liệu cậu ta có thể là một kẻ điên dại sát nhân?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.