NƠI EM QUAY VỀ CÓ TÔI ĐỨNG ĐỢI - Trang 164

Hai ngày sau, Chủ nhật.

Ngày đông cũ kỹ đã bị thu về, ngày xuân mới tinh chưa ai chạm đến, tựa

như tấm lều lấp lánh của gánh xiếc di động phủ lên thế giới này.

Tôi để Yuko ngồi lên yên sau xe đạp, đạp đến nhà bố mẹ em. Thời tiết rất

dễ chịu, tôi bất giác ngâm nga bài “Ticket to ride” trong khi Yuko ngồi sau
lưng không ngừng ho khe khẽ, tựa như dư âm của mùa đông đang rơi rớt ra
từ miệng em vậy.

“Đến nơi bây giờ đây.”

“Cảm giác thân thiết lắm.”

“Mấy năm rồi chưa đến nhỉ?”

“Em nghĩ gần được hai năm rồi.”

“Vậy à?”

“Vâng.”

Đây cũng là khung cảnh rất thân thiết với tôi. Trong khoảng thời gian từ

lúc sắp tốt nghiệp cấp ba đến khi hai mươi tuổi, tôi đã vô số lần qua lại nơi
này. Ngôi nhà kiểu Nhật cũ kỹ, cây sồi, cây đan quế, cây mộc hương cành
lá sum suê trong sân vẫn giống hệt như thuở đó, không thay đổi gì cả.

Tôi dừng xe đạp lại trước cổng nhà Yuko.

“Anh đợi em ở đây. Anh mà chạm mặt bố mẹ, chỉ sợ sự việc sẽ thành ra

rất phiền phức.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.