NƠI EM QUAY VỀ CÓ TÔI ĐỨNG ĐỢI - Trang 213

Tháng ngày chầm chậm dịch chuyển, cuộc sống thường nhật của chúng

tôi trôi qua một cách bình yên.

Mùa hè năm nay nhiệt độ không cao lắm, đến cuối tháng Bảy có lúc trời

vẫn se se lạnh liên tiếp mấy ngày liền. Tôi rất lo cho sức khỏe của Yuko,
nhưng so với mùa đông, tình trạng của em có vẻ ổn định hơn nhiều. Thực
tế, Yuko đã chẳng ăn nổi thứ gì nữa, dù không bị cảm em cũng nằm trên
giường suốt cả ngày. Chỉ cần tôi rời khỏi nhà, em liền cảm thấy hết sức bất
an. Tôi ở văn phòng về nhà, có lúc còn trông thấy em ngủ thiếp đi mà mắt
vẫn còn ngân ngấn nước.

Để em khỏi cô quạnh, tôi mua điện thoại di động, còn lưu số di động vào

bộ nhớ điện thoại ở nhà, cài đặt sẵn mọi thứ cho em, chỉ cần ấn một nút là
gọi được cho tôi ngay. (Đối với một cô bé “năm tuổi” như em, ấn hết chuỗi
số điện thoại di động dài thượt mà không sai số nào đòi hỏi nỗ lực rất lớn.)

Tôi nói với Yuko, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì đừng gọi điện

trong giờ làm việc, vì vậy em luôn gọi vào di động của tôi trong thời gian
nghỉ trưa.

“Anh Satoshi à? Anh đang làm gì thế?”

“Anh đang ăn cơm hộp.”

“Thế ạ?”

“Còn Yuko? Em đang làm gì?”

“Chẳng làm gì cả, em đang đợi anh về.”

“Em này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.