thành đàn bà, mà nó hoàn toàn liên quan đến người đã giúp cô làm điều đó.
Giờ thì cô nhận ra lần đầu tiên này có thể đã là một trải kinh nghiệm khủng
khiếp, nhưng Rafe đã không để nó xảy ra. Anh đã đảm bảo để cô có thể nở
nụ cười khi nhìn lại. Và cô có cảm giác mình sẽ còn cười nhiều hơn nữa
trong suốt một thời gian dài.
Rafe xuống lầu cùng cô của anh. Anh cũng đã thay quần áo và chải đầu -
cô đã khiến tóc anh khá bù xù khi vùi những ngón tay vào đó. Cô hy vọng
chẳng có ai nhận thấy điều đấy trước khi anh có thể sửa sang lại. Người đàn
ông này không bao giờ trông thiếu gọn gàng, chắc chắn không phải như cái
cách anh đã trở thành khi cô bỏ anh lại lúc trước.
Sự xuất hiện của Esmerelda đã khiến họ chẳng có cơ hội nào nữa để nói
về những gì họ đã làm với nhau, mặc dù Ophelia đã bắt gặp nụ cười kín
đáo anh dành cho cô và đáp lại nó. Và tâm trạng tuyệt vời của cô kéo dài
suốt bữa trưa. Cô cũng chẳng nản lòng khi sau đó anh đề nghị rằng họ sẽ
dời sang phòng làm việc của anh, mà không phải phòng khách.
“Tôi không tin lúc này, mình sẽ có thể tập trung ở một phòng khác”, anh
thấp giọng thừa nhận khi hộ tống cô qua đại sảnh.
Ophelia hiểu rất rõ. Và cô không nghĩ trong tâm trí anh đang nghĩ tới
một cuộc hẹn hò thân mật khác, ngoài sự thương hại. Bất cứ khi nào anh đề
nghị họ dời sang phòng khác, đều là để thảo luận về những lỗi lầm nhỏ nhặt
của cô trong quá khứ. Hôm nay cô thậm chí không quan tâm. Hôm nay, cô
có thể chịu đựng được bất kỳ chủ đề nào mà anh muốn bàn luận.
“Hãy bàn về Sabrina đi”, anh nói khi cô ngồi xuống ở bên kia bàn làm
việc của anh.
Chà, bất cứ chủ đề nào, ngoại trừ điều này. “Chúng ta sẽ không làm thế.”
Cô vừa mỉm cười với anh vừa nói. Cô không muốn anh nghĩ cô khó tính.
Nhưng trong lòng còn mang những cảm xúc ngổn ngang về Sabrina
Lambert, nên cô thật sự không muốn đi sâu vào vấn đề đó.
Rafe chẳng nói một lời nào, mà nhìn chằm chằm vào vật mở thư anh vừa
nhặt lên và bây giờ đang xoay nó trong tay. Cô biết anh đang làm gì, anh