NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 110

“Tớ đang lo vụ đó,” Kathryn nói.
“Không phải chứ!”

“Katie,” bố cô lên tiếng, “cẩn thận nhé.” Như những ông bố bà mẹ

thường làm.

Steven nói, “Công ty đó rồi sẽ phá sản, công ty vận tải ấy. Và người

tài xế, anh ta cần phải bị ngồi tù, cô có nghĩ thế không?.”

Kathryn nói, “Vẫn chưa phải lúc để công bố. Nên đừng nói gì cả.” Cô

không bận tâm chờ đợi sự gật đầu tán thành của mọi người. “Đó không
phải là lỗi của người tài xế. Và đó cũng không phải một vụ tai nạn đơn
thuần.”

“Nghĩa là sao?” Martine hỏi.
“Chúng tôi vẫn đang điều tra, nhưng có ai đó đã leo lên chiếc xe tải và

lái nó rồi dừng chắn các cửa, sau đó châm lửa gần đó để làm mọi người
hoảng loạn.” Liếc nhìn bọn trẻ để chắc chắn rằng chúng không nghe thấy.
“Và mọi người đã bị hoảng. Người bị thương, người chết là do họ bị giẫm
đạp lên nhau và bị ngạt thở. Máu vương vãi khắp nơi.”

“Động cơ gây án là gì?” Jon hỏi.

“Đó vẫn là điều bí ẩn. Chỉ cần biết được động cơ là bọn em có thể truy

tìm kẻ tình nghi. Nhưng hiện tại thì chưa có tiến triển.”

“Trả thù chăng?” Steven suy đoán.
“Luôn là một giả thiết cần phải cân nhắc. Nhưng không có vị khách

hay nhân viên hoặc đối thủ nào nổi bật.”

Martine nói, “Tôi mắc chứng sợ không gian hẹp. Tôi không thể tưởng

tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu bị kẹt trong đám đông đó.”

Ông Stuart Dance dùng tay vuốt mái tóc rối của mình. “Ta không biết

là từng nói với con chưa, Katie, nhưng ta đã từng có lần chứng kiến một sự
hỗn loạn như thế. Con người. Ý ta là. Nó thật khủng khiếp.”

“Gì cơ ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.