NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 129

Sau đó, Michael bước xuống bậc thềm trước hiên nhà, chúng kêu cót

két dưới sức nặng của anh. Anh quay lại và vẫy tay chào.

Kathryn kiểm tra ngôi nhà, khóa cửa, như cô vẫn thường làm. Cô đã

có thêm nhiều kẻ thù trong công việc trong những năm vừa qua, đặc biệt là
bây giờ cô có thể nằm trong tầm ngắm của bất kỳ băng nhóm nào đang là
mục tiêu của Đội Tác chiến ngầm. Từ Oakland tới LA.

Và tới giờ là thủ phạm của quán bar Solitude Creek nữa. Kẻ đã lợi

dụng sự hoảng loạn như là một thứ vũ khí để giết người một cách đáng ghê
tởm.

Sau đó, cô đi vào nhà tắm, thay nhanh bộ quần áo ngủ, rồi kéo cái két

để súng từ dưới sàn đặt lên bàn cạnh giường ngủ. Là một sĩ quan đích thực
của Phòng Dân sự, cô không thể mang theo vũ khí lúc đi làm, nhưng trong
chính căn nhà của mình, không gì có thể ngăn cản cô nhấn cò liên tiếp ba
lần vào tên đột nhập bằng khẩu Glock 26 của mình.

Kathryn ngả mình xuống giường, tắt đèn. Cô cố ngăn những hình ảnh

ở hiện trường vụ án tác động tới bản thân, tuy nhiên điều đó không dễ dàng
gì. Chúng trở lại theo cách của riêng chúng, vết máu hình trái tim. Vũng
máu khô bên ngoài cửa thoát hiểm, có lẽ là nơi cô gái đã mất đi cánh tay
của mình.

Rất tài năng…
Những hình ảnh đáng sợ đó vẫn luẩn quẩn trong đầu cô. Kathryn gọi

hiện tượng này là “sự tấn công bằng trí nhớ.”

Cô lắng nghe tiếng gió và có thể còn nghe thấy tiếng thì thầm của biển

cả.

Nằm một mình lúc này, Kathryn nghĩ về cái tên của nhánh sông gần

quán bar. Nhánh sông Solitude. Cô phân vân tại sao lại đặt cái tên như thế.
Liệu nó có một ý nghĩa gì khác ngoài cái sự thật hiển nhiên, rằng con sông
đó chảy qua một vùng xa xôi của quận, hai bên bờ là cỏ dại và cây bấc, ẩn
mình sau những ngọn đồi?

Sự cô độc…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.