NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 130

Từ này, âm thanh và ý nghĩa của nó, như đang nói với cô. Nhưng nó

mới thật ngớ ngẩn làm sao? Sự cô độc không phải là một khía cạnh cuộc
sống của cô. Hầu như không. Cô có bọn trẻ, cô có bố mẹ, bạn bè, và Hiên
nhà.

Cô có Jon Boling.

Làm sao cô có thể cảm thấy sự cô độc được?
Có lẽ, cô nghĩ quá nhiều, bởi vì…
Bởi vì…

Nhưng sau đó cô nói với bản thân: Đủ rồi. Cảm xúc của mày vừa bị

xáo trộn bởi những cái chết và chấn thương đáng sợ kia. Chỉ có thế thôi.
Không có gì hơn cả.

Sự cô độc, sự cô độc…
Cuối cùng, bằng sức mạnh của ý chí, cô có thể quẳng cái từ đó ra khỏi

đầu, giống như bọn trẻ sẽ làm với những trái bóng tuyết vào những dịp
hiếm hoi khi trên ngọn đồi Carmel Valley có tuyết phủ trắng xóa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.