NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 137

“Steve.” Hai người đàn ông có cùng tên quay lại, nhưng ánh mắt

Kathryn chiếu thẳng tới Steve Foster.

“Đó chỉ là hiểu lầm thôi,” người đàn ông to lớn nói, và nhìn lại vào

máy tính của mình. Thậm chí còn không cố gắng phủ nhận điều đó.

“Chúng ta đã thống nhất là sẽ không công khai đặc điểm nhận dạng

đó. Thậm chí chúng ta sẽ không nói đây là một vụ điều tra giết người.”

Ông ta càu nhàu, “Nhẽ ra tôi nên nói rõ hơn với người của mình ở

Sacramento. Nhẽ ra nên bảo họ không nên nói gì với bên báo chí.”

“Là do ai?” Kathryn hỏi.

“Ồ, rất khó nói. Tôi không biết chính xác chuyện gì xảy ra. Đó là một

bí ẩn. Tôi rất tiếc.”

Tuy nhiên ông ta không có vẻ gì là bối rối hay ăn năn cả.
“Tất cả điều này là gì vậy?” Carol Allerton, ngôi sao của Cơ quan

phòng chống Ma túy Hoa Kỳ hỏi một cách dửng dưng. Kathryn nhắc lại
chuyện tranh luận về việc công bố đặc điểm nhận dạng của thủ phạm với
báo chí. Khi cô nói, ánh mắt cô vẫn dán chặt vào Foster.

“Nó đã được đưa lên bản tin sao?” Carol hỏi. “Ôi.” Thể hiện cách mà

cô ấy bỏ phiếu.

“Nó đã được đưa lên bản tin,” ông Charles nói, với cái miệng nhăn

nheo.

Kathryn nói với Steve Foster, “Tại sao ông lại còn nghĩ đến việc đề

cập đến vụ này? Với bất cứ ai ở Sacramento ư? Đó là cuộc điều tra của
Phòng Trung tâm phía tây. Cuộc điều tra của chúng tôi.”

Ông ta không quen với việc bị kiểm tra chéo.
“Ý cô là cuộc điều tra của bên Cảnh sát trưởng quận Monterey.”
“Ý tôi đó không phải là của Sacramento.” Đôi môi của cô được kéo

căng ra.

“Ô, xin lỗi vì điều đó. Tôi nói với vài người, rồi họ nói lại với báo chí.

Nhẽ ra tôi nên bảo họ giữ kín chuyện. Điều đó thật sự điên rồ. Nhưng về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.