NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 150

Vài phút sau Kathryn vô tình nhìn ra cửa thì Michael O’Neil xuất

hiện. Anh mặc một chiếc áo khoác thể thao kẻ sọc tối màu, cùng áo thun
màu xanh lính thủy và quần bò. Kathryn tin rằng từ sau khi ly dị trang phục
của anh trông khá khẩm hơn nhiều so với lúc còn sống cùng Anne, người
không hẳn là mẫu nữ hoàng nội trợ. Nhưng điều này cũng có thể là trí
tưởng tượng của cô mà thôi.

“Vừa gặp TJ. Cậu ta nói là mấy cuộc thăm dò chẳng thu được gì à?”

“Không. Bọn em vừa nói chuyện về bảy, tám người đầu trong danh

sách những người có mặt ở quán bar. Không ai trong số họ nhìn thấy đối
tượng có vẻ khả nghi cả.” Cô nói với Michael rằng TJ cũng đã điều tra theo
hướng những nghệ sĩ đố kỵ.

“Được đấy.”
“Nhưng chẳng có gì.” Cô quay sang hỏi anh, “Có gì tiến triển chỗ rạp

chiếu phim không?”

“Không có. Thăm dò toàn bộ, xem lại các băng ghi hình an ninh.

Không thấy chiếc xe nào. Chả có thêm manh mối gì. Thế còn chuyện kia
thì sao? Công bố mô tả nhận dạng về kẻ tình nghi của chúng ta? Là Charles
làm sao?”

Kathryn thở hắt ra. “Là từ Steve Foster. Ông ta phe mình - CBI - ở

Sacramento. Ông ta thanh minh rằng đó là một sự cố. Đổ lỗi cho, theo lời
ông ta thì, ‘ai đó’ ở văn phòng của ông ta. Nhưng ông ta đã để lộ nó. Trò
chơi quyền lực, em chắc chắn thế.”

“Trời ạ.”

“Đó không phải là vụ của ông ta. Ông ta không cần quan tâm.”
“Em có nghĩ là hắn sẽ lẩn nhanh như thỏ?”
“Nếu là em, em sẽ biến mất,” cô nói. “Nhưng là em thì đã không xảy

ra cuộc giẫm đạp giết hại ba người. Em không biết điều gì thúc đẩy hắn làm
như vậy. Giờ này thì hắn có thể ở Missouri hoặc Washington. Hắn có lẽ
đang chuẩn bị tấn công thủy cung.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.