NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 178

Hắn đang thăm dò một gia đình gần đó. Bố mẹ và hai đứa con trên

mười tuổi, họ dường như nên tận hưởng bến tàu nhiều hơn. Thực tế, họ có
chút thiếu sức sống. Đa phần chỉ đi mua sắm. Không chơi tàu lượn siêu tốc,
ngoại trừ bỏ năm mươi xu mua vé cho bọn trẻ đi phi thuyền, lên rồi xuống,
trước một cửa hàng vỏ sò.

Gia đình…

Cha của Antioch March từng là một người bán hàng - phải, một người

bán hàng nay đây mai đó đích thực. Ông kinh doanh các thiết bị công
nghiệp sản xuất tại Mỹ (dù có lẽ một vài thành phần, những thứ nhỏ bé, đã
được lắp ráp ở Trung Quốc. Người cha bảo thủ về mặt chính trị không được
trung thực lắm về thông tin đó).

Đồ ăn được mang ra và hắn vội vàng ăn. Hắn đang đói. Cũng đã một

khoảng thời gian khá lâu kể từ bữa sáng.

Cha của Antioch chẳng bao giờ ở nhà, mẹ hắn cũng vậy dù bà không

phải đi nhiều. Bà rất bận rộn, nhưng Andy lúc nhỏ vẫn có thể tự xoay xở
được. Ca làm của bà kết thúc lúc năm giờ chiều, nhưng tận bảy rưỡi hay
tám giờ bà mới về nhà, đi tắm, rồi xuống hỏi thăm cậu con trai trong khi
làm bữa tối cho cậu.

Không phải tất cả mọi hôm đều như vậy. Nhưng khá thường xuyên.

Andy chẳng quan tâm. Mẹ có thể làm những gì bà ấy muốn. Còn cậu có
những gì mình cần. Cậu đã có những trò chơi điện tử của mình.

“Ông thấy món mực áp chảo này vừa miệng chứ ạ?” Người phục vụ

trẻ hỏi, như thể cô ta thực sự quan tâm.

“Ngon đấy.”

Cô ta nở một nụ cười đáp lại hắn.
Antioch thường nghĩ rằng lý do mà hắn bị cuốn vào những sở thích

kém lành mạnh so với bạn bè cùng lớp là: Bố chẳng bao giờ ở bên cạnh, mẹ
luôn luôn tự mình giải quyết theo cách riêng. Hắn có quá nhiều thời gian
rảnh rỗi khi còn nhỏ. Toàn tự chơi một mình.

Thôi nào Serena.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.