NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 215

Một lượng lớn nước muối mặn chát bắn tung tóe lên bà Ardel và

những người xung quanh, họ đang nằm dài, ngồi, thậm chí bò trên những
tảng đá lạnh như băng.

Chỉ có những tiếng la hét từ những người bị nạn, tiếng gầm rú của

biển cả.

Bà từ từ đứng dậy, nhìn xung quanh, nắm chặt lấy vai mình.
Giờ này hẳn là cảnh sát đang tràn vào trong sảnh, và tên cầm súng đã

bị bắn hay bị bắt rồi. Bà chỉ cần ở đây và…

“Á!” Bà Ardel hét toáng lên khi một trong những người khách rơi

xuống ngay đằng sau bà, đẩy bà ra khỏi tảng đá. Bà ngã về phía trước và
rơi xuống làn nước dữ dội kia.

Một cơn sóng đang rút, nhanh chóng cuốn bà theo làn nước, cách xa

khỏi bờ.

Bà chịu đựng sự đau đớn và nuốt vào toàn nước biển. Sặc nước, ho,

nhìn lại để tìm kiếm sự giúp đỡ, nhìn lại để xem mình đã dạt ra xa bờ tới
mức nào. Năm mét, rồi sáu mét, và xa hơn nữa. Cái lạnh khiến bà nghẹt thở
và cơ thể bắt đầu lịm đi.

Bà nhìn sang cánh tay phải vô dụng, yếu ớt nổi trên mặt nước.

Cũng chẳng còn quan trọng nữa: dù nó hoàn toàn không sao, thì bà

cũng chẳng thể làm gì khác. Bà Ardel Hopkins không thể vượt qua được
cơn đột quỵ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.