NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 264

đang bốc lên. Một nửa số người đó đang ung dung quay phim, chụp ảnh.

Kathryn và Michael gặp người giám sát sự cố tới từ Văn phòng Cảnh

sát trưởng Quận Cam, Trung sĩ George Ralston, một người Mỹ gốc Phi có
thân hình cao to.

Michael hỏi, “Có quan sát được gì không?.”
George Ralston đáp, “Không có gì. Này, Herb. Cậu biết được những

gì?.”

Một người đàn ông khác chạy tới chỗ họ. Anh ta trông cao ráo và rắn

chắc, Kathryn nghĩ, hẳn là một cựu cảnh sát. Hai bên làm quen nhau. Anh
ta là đội trưởng đội an ninh của công viên này, tên là Herbert Southern.

“Chưa có dấu hiệu gì.”
Kathryn hỏi, “Các anh theo dõi hắn trên camera an ninh?.”
Herbert nói, “Có chứ - còn cử người theo sau. Nhưng hắn đã biến mất.

Lạc vào đám đông đang đứng đợi tàu lượn Lốc Xoáy. Hình như nó được
đặt tên theo một bộ phim hoạt hình? Một trong những trò được ưa thích ở
đây. Hàng trăm người xếp hàng chờ đến lượt. Đội an ninh đi qua đám đông
nhưng không tìm thấy hắn.”

Kathryn cho rằng họ không thực sự hăng hái. Không muốn làm phiền

khách hàng. Cô tưởng tượng ra từ khóa chính là tế nhị. Miễn là khách hàng
cảm thấy an toàn.

“Đặc điểm nhận dạng như nào?” Kathryn hỏi.
George đáp, “Đàn ông da trắng, cao trên mét tám. Tóc vàng hơi dài,

đội mũ bóng chày màu xanh lá, không rõ logo. Đeo kính râm. Mặc quần
sẫm màu, áo sáng màu, cùng với áo khoác màu xám tro. Bằng len hoặc
cotton. Đeo túi tập thể thao. Màu trắng.”

Tóc vàng. Dĩ nhiên là hắn đã nhuộm tóc sau khi Steve Foster làm lộ

tin tức với báo chí.

“Nhân viên của anh có kịp nhìn rõ mặt hắn không?” Michael hỏi thêm.
“Chưa. Hắn luôn cúi đầu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.