NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 289

một trong những nhân viên bảo vệ - người này rất dễ bị phát hiện vì anh ta
đang cầm một trong những tờ giấy có hình nhận diện giả.

Người nhân viên bảo vệ - tên là Bob - cũng có mặt ở đó. Anh ta bổ

sung, “Rồi hắn hỏi về đường hầm. Tôi không muốn nói cho hắn biết nhưng
hắn có súng. Hắn đứng ngay cạnh tôi. Điều đó… thật kinh khủng.”

Kathryn nói, “Chắc là vậy rồi, tôi hiểu mà.”
Bob, khổ sở, nghẹn ngào kể tiếp: “Hắn lấy ví của tôi và gọi cho ai đó.

Cung cấp địa chỉ của tôi cho đầu dây bên kia. Nói với bạn của hắn đến đó
và để mắt tới gia đình tôi. Tôi phải làm chính xác những gì mà hắn yêu
cầu.”

George nói với Kathryn và Michael, “Chúng tôi đã cử vài người tới

ngôi nhà rồi.”

Michael nói, “Không có bằng chứng gì về việc có người cùng hành

động với hắn. Tôi cho rằng đó là một sự giả mạo.”

“Tôi không phải muốn tiếp tay cho hắn,” người nhân viên bảo vệ run

run nói.

“Không sao, Bob,” Herbert trấn an. “Chỉ là một sự hoảng loạn và vài

người bị thương vì nó thôi, nhưng không ai bị thương nặng cả. Anh chỉ làm
những gì bị ép thôi. Tôi cũng sẽ làm điều tương tự trong hoàn cảnh đó.”

“Tôi được yêu cầu đi xuống đường hầm và chỉ có năm phút, nếu

không hắn sẽ nổ súng. Hắn hứa với tôi là sẽ không bắn ai cả.

Hắn chỉ làm thế để thoát thân. Nếu tôi biết hắn sẽ bắn ai, thực sự ấy,

tôi sẽ không làm điều đó. Tôi…”

“Không sao đâu, Bob.”

Người đàn ông nuốt nước bọt. “Và tôi đã làm những gì hắn muốn. Tôi

cầm lấy micro và nói những gì phải nói.”

Kathryn lắc đầu, nhìn qua đám đông đang quay cuồng, ước chừng

cũng khoảng ba nghìn người. Hệt như ở vụ quán bar Solitude Creek, chỉ
trong một tiếng búng ngón tay, mọi người đã bình tĩnh trở lại, khi họ thoát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.