NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 304

CHƯƠNG 50

Này mày, có ai đó đang tới. Tao chắc đấy.” Wolverine đang nói.
“Suỵt.” Darth vẫy tay với bạn ra dấu bảo im lặng.

“Hãy chuồn thôi. Nào.”
Darth phớt lờ hắn và nhìn lướt quang cảnh hoàng hôn. Hai thanh niên

vẫn không di chuyển, ngồi im như những tay bắn tỉa trong cái sân sau rộng
lớn của ngôi nhà mà những người chủ, kỳ quái thay, đã đặt tên là Junipero
Manor hay gì đó, nép mình trong những cái cây phủ rêu giống như những
thứ trong bộ phim The Hobbit

*

, tất cả đều uốn cong và sởn gai ốc. Một

ngôi nhà với một cái tên. Thật kỳ quái.

Đại dương ở cách đó không xa và Darth có thể nghe thấy tiếng sóng

biển vỗ vào những tảng đá, tiếng những con hải cẩu, mòng biển. Tốt. Nó át
hết đi tiếng di chuyển của hai đứa.

“Tao nói là chúng ta nên chuồn ngay thôi.” Wolverine mặc một chiếc

áo màu xanh lính thủy, đội mũ bóng chày màu đen, lưỡi trai hất ra sau.
Darth mặc quần bò, cùng với một chiếc áo phông màu đen và áo nỉ có mũ.
Darth thích nghĩ về nó và bạn của mình bằng mật danh khi chúng ở bên
ngoài và phá hoại nhà của ai đó hoặc nhà thờ nào đó. Cảm giác giống như
những người lính, giống như siêu anh hùng.

Cả hai đứa đều gầy và còn trẻ. Darth cao lớn hơn, già dặn hơn dù chỉ

một tuổi, nhưng hai đứa đều học cùng lớp. Hai tên ẩn đằng sau một bụi cây
có mùi nước tiểu, và đầu gối của nó cảm thấy ẩm ướt từ lớp cát.

“Này mày?” Wolverine thì thầm một cách tuyệt vọng. “Ngay bây giờ!

Hãy làm nên lịch sử đi. Chúng ta phải rời khỏi đây thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.