NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 376

váng vì cơn xúc động và không khí tăm tối. Và cái cảm giác không thể chịu
nổi của việc không di chuyển được. Cô nếm được vị máu, nhỏ từ vết
thương vào miệng của mình.

Chúa ơi…

Không có lựa chọn.
Xin lỗi.
Kathryn ngửa đầu ra sau, há miệng dùng răng cắn vào ngón tay cái của

người đàn ông đó và, nếm được vị máu và vị thuốc lá, một chút khó khăn
với răng hàm của cô.

Ông ta hét lên và thả cô ra.
“Người đàn ông kia!” Cô hét lên, chỉ vào người hộ lý. “Đưa anh ta lên

đây.”

Vài người trong thang máy tóm lấy cổ áo và thắt lưng của người đàn

ông đó và kéo lên khỏi sàn. Sau đó, tất cả cùng đẩy anh ta lên qua đầu, như
kiểu mosh-pit

*

. Kathryn ra hiệu cho hai nhân viên y tế ở đội cấp cứu tới

giúp và cùng họ đẩy người đàn ông đó lên khoảng trống để kéo ra ngoài.

Một nhân viên cấp cứu nói, “Chúng tôi sẽ đưa anh ta xuống tầng

dưới.” Họ đặt anh ta lên một cái băng ca và đẩy nhanh đi.

Michael chạy tới. “Lửa dưới tầng hầm đã tắt rồi. Em không sao chứ?”

Anh cau mày, nhìn vào mặt cô.

“Không sao.”

Kathryn ngó lại vào trong khoang thang máy. “Trời ạ.” Cô hét qua vai,

“Mất bao lâu nữa chúng ta có thể kéo khoang thang máy này lên?.”

“Khoảng mười lăm, hai mươi phút, tôi đoán thế,” nhân viên bảo trì

nói.

“Được rồi, giờ chúng ta cần một vị bác sĩ sản khoa. Ngay lập tức.”

“Tôi sẽ đi gọi,” một nam y tá đằng sau cô lên tiếng.
Kathryn nói thêm, “Và hãy chọn một người nhẹ nhất mà các anh có

trong số nhân viên nhé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.