NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 458

“Um…” Maggie lên tiếng.
“Sao thế cô bé?” Hartman mỉm cười hỏi.

“Hỏi chú đi, Mags.”
“Cháu có thể xin chữ ký của chú không?”
Anh ta cười lớn. “Chú có cái này hay hơn.” Anh ta bước tới chỗ một

chiếc hộp, tìm một chiếc áo thun cùng cỡ của Maggie. Nó có in bức ảnh từ
một trong những chiếc đĩa nhạc gần đây của anh ta - Hartman và chú chó
tha mồi màu vàng của mình đang ngồi trước hiên. Anh ta ký tên cho cô bé
bằng một chiếc bút màu lấp lánh.

“Ôi, chà.”
“Mags?”
“Cháu cảm ơn!”

Còn Wes, món quà thật phù hợp với độ tuổi: một chiếc áo thun có in

chữ “NHB.”

“Tuyệt. Cảm ơn chú.”
“Này, mấy đứa có muốn chơi thử một chiếc đàn ghi-ta hay organ

không?”

“Được sao ạ? Chúng cháu có thể ư?” Wes hỏi.
“Dĩ nhiên.”
“Tuyệt quá!” Maggie ngồi xuống chỗ chiếc đàn organ -Kathryn đã hạ

thấp âm lượng xuống - và Hartman đưa cho Wes một chiếc Martin cũ. Bạn
không thể sống trong gia đình nhà Dance mà không biết chút gì về các nhạc
cụ, và dù cho Maggie mới là một tài năng thực sự, Wes cũng có thể biết
hợp âm và chơi lướt từng nốt.

Khi cậu bắt đầu bài Stairway To Heaven, Hartman và Kathryn liếc

nhìn nhau và cười. Bài hát này sẽ mãi bất tử.

Họ nói chuyện về buổi diễn tối nay. Hartman đang trở nên nổi tiếng

nhưng vẫn chưa phải ở tầm của Kayleigh Towne, dù vậy giải thưởng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.