NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 524

mà không có vũ khí, cô đã không thể duy trì vỏ bọc cho những nghi ngờ
của bản thân, và Foster sẽ không đời nào bị lừa.

Rồi cô thấy: Michael đang nghe mà không tập trung. Anh đang nhìn

những bức hình trên bàn cô - một bức của cô cùng với bọn trẻ và con chó.
Một tấm kích thước 20 x 25 xăng ti mét của cô và chồng mình, Bill. Dù bất
cứ điều gì xảy ra trong đời sống cá nhân của cô, cô sẽ không bao giờ cất
những tấm hình đó vào một chiếc hộp trên gác mái. Chúng luôn luôn được
bày ra.

Cô chìm vào im lặng một lúc, rồi hỏi, “Được rồi. Có chuyện gì thế?.”
“Có vài chuyện đã xảy ra. Anh cần phải nói với em.” Rồi anh quay

đầu, đứng lên và đóng cửa. Như thể anh đã có ý định làm thế khi bước vào
nhưng vì quá tập trung vào những gì muốn nói nên mọi suy nghĩ khác đều
vương vãi khắp nơi, giống như những viên bi bị rơi.

Có vài chuyện đã xảy ra...

“Vụ tội phạm thù ghét mà anh đang làm ấy?”
“Ừ.” Đã có sai sót chăng? Có một vụ tấn công thật rồi sao? Những tội

phạm thù ghét thường leo thang từ từ ngữ tới đổ máu. Kéo theo những cái
chết của những người đồng tính, nổ súng vào những người da màu hay Do
Thái.

“Lại là nhà của Goldschmidt.”

“Bọn thủ phạm đã quay lại?”
“Đúng vậy. Và dường như Goldschmidt không hoàn toàn thành thật

với chúng ta. Rõ ràng anh ta đã tìm thấy mấy chiếc xe và giữ chúng. Anh ta
muốn chúng quay lại. Anh ta đã sử dụng những chiếc xe làm mồi nhử.”

“Vậy, bọn chúng là những tay quái xế.”

“Không, là xe đạp.”
“Bọn trẻ con đã làm việc đó ư?”
“Đúng thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.