NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 540

“Ôi, Chúa tôi,” Kathryn khẽ nói. Ánh mắt của cô cũng rơi trên con

mèo vàng điêu khắc đang ngồi xổm trên bàn cô. Nó chưa bao giờ bị soi mói
nhiều như nó từng bị trong ba phút vừa qua.

Giờ, đang ngồi trên hiên nhà mát lạnh, cô nhớ lại một cách hoàn hảo

những lời mà Michael nói tiếp theo: “Thế đó, anh đã vừa nói rồi. Em sẽ lấy
anh chứ?” Anh nhìn cô thật gần. “Em biết đấy, anh đang nghĩ, sau từng ấy
năm biết em, làm việc cùng em, anh không tin là mình biết thêm tí gì về
biểu hiện ngôn ngữ cơ thể. Anh chịu không biết em đang nghĩ gì.”

Và Kathryn đã đứng lên từ chiếc ghế của mình và đi vòng qua bàn tới

chỗ Michael. Anh cũng đứng dậy.

Cô nói, “Đôi khi sẽ tốt hơn khi quên đi chuyện ngôn ngữ cơ thể. Và

chỉ dùng lời nói. Chỉ một từ thôi.” Cô vòng tay ôm anh, miệng cô kề sát tai
anh, ôm anh chặt nhất có thể. và trả lời câu hỏi của anh. “Vâng,” Kathryn
Dance nói. “Vâng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.