NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 78

lăm tuổi, làm nghề trông coi thư viện. Cô không phải là người vùng này. Cô
đã xin nghỉ phép hai tuần và lái xe từ một thị trấn nhỏ nơi cô đang sống ở
phía bắc bang Washington tới California này, để tìm một nơi có khí hậu tốt
hơn mà mẹ cô có thể chuyển tới vì bà mắc bệnh Alzheimer và cần sự chăm
sóc hỗ trợ. Cô đã thử Marin, Napa, San Francisco và giờ thì cô đang xem
xét nơi này - Vịnh Monterey. Đây dường như là nơi chiếm ưu thế hơn cả.

Cô ta bước vào phòng tắm và mở vòi hoa sen. Antioch ngả người

xuống, lắng nghe tiếng nước chảy. Hắn tin là cô ta đang ngân nga hát.

Hắn lại nghĩ tới chiếc điều khiển. Không. Quá nóng vội.
Nhắm mắt lại, hắn nhớ lại vụ việc ở quán Solitude Creek một lần nữa.
Mười phút sau cô ta trở ra. “Anh thật là một cậu bé hư!,” cô ta nói với

một nụ cười tinh quái nhưng mang phần trách mắng. “Anh đã cào em.”

Cô ta vén chiếc áo choàng lên để lộ ra cặp mông rất đẹp với những vết

cào hằn đỏ trên đó. Cảnh tượng này khiến thân hắn chùng xuống. “Xin lỗi.”
Dường như đây không phải là kiểu con gái thích Năm mươi sắc thái của
Grey.

Cô ta quên chuyện trách mắng vừa rồi. “Anh trông giống một diễn

viên nào thì phải.”

Có thể là Channing Tatum

*

. Antioch trông gầy hơn, và có cùng chiều

cao, khoảng trên một mét tám.

“Anh không biết.”
Tất nhiên là chuyện này chẳng liên quan gì. Mục đích của cô ta là xin

lỗi về những vết trầy xước.

Được chấp nhận.

Cô ta lục trong túi của mình để lấy đồ và bắt đầu trang điểm. “Tối đó

anh chưa thực sự nói nhiều với em về công việc của anh. Công việc phi lợi
nhuận gì đó. Một trang web à? Anh làm những việc tốt. Em thích điều đó.”

“Đúng. Bọn anh nâng cao nhận thức - và tiền bạc - để mang lại lợi ích

cho mọi người trong các cuộc khủng hoảng. Như chiến tranh, thiên tai, nạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.