NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 76

mình, thậm chí với người có thể tự kiểm soát được bản thân tốt như hắn.
Hắn đã học được điều đó.

Nhưng rồi cô ta lên tiếng. “Andy?.”

Hắn thích cách gọi này. “Antioch” thu hút sự chú ý. “Sao vậy?.”
“Điều đó thật kinh khủng, chuyện đã xảy ra ấy.”
“Chuyện gì cơ?”

“Cuộc hỗn loạn hay đám người chen lấn nhau. Tin tức vừa đưa trên ti

vi. Chỉ cách đây ít phút.”

“Ồ, anh không để ý.”
Là một bài kiểm tra sao? Hắn không biết. Nhưng hắn đã trả lời một

cách khôn ngoan. Cô ta đặt tay lên cánh tay hắn. Hắn nghĩ rằng đáng ra
không nên mở ti vi - việc quá chú ý đến vụ quán Solitude Creek là không
khôn ngoan chút nào. Nhưng khi cô ta tới khoảng bốn mươi phút trước,
điều đầu tiên hắn làm là rót một chút rượu Chardonnay cho cô ta và bắt đầu
trò chuyện, để cô ta không nghĩ tới việc tắt bản tin.

Antioch lại vươn vai lần nữa, nệm giường của căn phòng cao cấp này

không hề rung chuyển. Hắn nghĩ về sự chuyển động không ngừng của biển
Thái Bình Dương, nơi mà có thể nghe, nếu không nhìn, từ cánh cửa sổ đang
mở phía bên trái hắn.

“Anh rất chăm tập thể dục,” cô ta nói.
“Đúng thế?” Hắn phải làm vậy. Với chuyên môn của hắn. Ừ thì một

trong những chuyên môn. Antioch dành ít nhất một tiếng mỗi ngày để tập
thể dục. Đó là chuyện dễ dàng với hắn - hắn hai mươi chín tuổi, mạnh mẽ
một cách tự nhiên và thân hình rắn chắc. Và hắn thích kết quả của sự cố
gắng này. Nó thật thoải mái. Đó là trò tiêu khiển.

Với chiếc cổ trơn láng và phổi không bị đè nén, Calista rời khỏi tấm

trải giường, và giống như một ngôi sao hạng A, cô ta quay lưng lại phía
máy ảnh khi đứng lên.

“Đừng nhìn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.