NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 75

“Rồi, thưa cô. Họ mất rất nhiều máu, nhưng tôi đã giúp họ tỉnh táo cho

tới khi đội cấp cứu tới. Đó mới là những người hùng thực sự, không phải
tôi.”

“Anh thật khiêm tốn, Brad ạ. Còn bây giờ…”

Một tiếng tích.
Hắn nhận ra những móng tay ấn tượng trên bàn tay của ai đó đã rời

khỏi lưng mình. Calista tìm thấy cái điều khiển và tắt ti vi.

Chẳng sao cả. Khuôn mặt xinh đẹp của Serena hiện ra chớp nhoáng,

cùng với lời bình luận của Brad, rất nhiều máu, đã khiến hắn thoả mãn.

Antioch thở dốc và dồn toàn bộ trọng lượng lên người Calista. Hắn

nghĩ: Được đây. Đủ tốt.

Bị phân tâm một lúc.
Sau đó, hắn thấy người cô ta hơi uốn éo. Hơi thở của cô ta khó khăn

hơn.

Hắn lại nghĩ: nghẹt thở do bị đè nén.
Và hắn cứ giữ tư thế như vậy. Mười giây trôi qua.
Hai mươi. Ba mươi. Hắn có thể giết cô ta bằng cách đơn giản là không

di chuyển.

“Ừm,” cô ta há miệng kêu lên. “Anh có thể….”
Hắn cảm nhận được ngực cô ta đang phập phồng.
Antioch lăn ra. “Xin lỗi. Cưng làm anh kiệt sức rồi.”

Calista lấy lại nhịp thở. Cô ta ngồi dậy một chút và kéo tấm trải

giường phủ qua người. Tại sao khi xong việc phụ nữ bao giờ cũng trở nên
nhu mì? Hắn lấy một cái vỏ gối và dùng nó làm khăn lau, rồi tình cờ nhìn
móng tay mình. Không có máu. Hắn thất vọng.

Cô ta quay người lại phía hắn, nở nụ cười yếu ớt, và ngả đầu lên gối.
Antioch vươn vai. Luôn như vậy, vào những lúc như này, sau khi xong

việc, hắn giữ im lặng, bởi bạn không bao giờ có thể tin chính bản thân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.