NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 85

“Tôi đoán là anh đã mất người thân đêm qua.”
“Vâng, đúng là chúng tôi đã có mất mát.”

“Tôi rất lấy làm tiếc.”
Chúng tôi…
Một cái gật đầu ra hiệu về phía chiếc Lexus. Có một ánh nhìn giận

dữ… và dù những kỹ sư Nhật Bản khá giỏi trong việc chế tạo kính màu,
nhưng Kathryn vẫn có thể nhìn thấy người đang ngồi trong xe có mái tóc
dài. Một người phụ nữ. Có lẽ là vợ anh ta. Nhưng trên tay người đàn ông
này không đeo nhẫn. Có lẽ là vợ cũ. Và rồi cô sốc khi nhận ra. Chúa ơi. Họ
đã mất con của mình ở đây.

Tên người đàn ông này là Frederick Martin, và anh ta cho biết là vợ cũ

của mình, Michelle, đã đưa con gái tới đây đêm qua.

Cô đã đoán đúng. Rằng con của họ chắc chỉ đang ở độ tuổi thiếu niên.

Thật đáng tiếc. Và theo như bó hoa đặt ở nơi tưởng niệm, cô bé không phải
chỉ bị thương. Cô bé đã thiệt mạng.

Đó là nỗi kinh hoàng khủng khiếp nhất của Kathryn. Của bất cứ người

mẹ nào.

Hẳn đó chính là lý do cho sự căng thẳng trong xe. Vợ chồng cũ buộc

phải đi cùng nhau vào thời điểm như thế này. Có lẽ là trên đường tới một
nhà tang lễ để sắp xếp tang sự. Trái tim của Kathryn đồng cảm với cả hai
người.

“Chúng tôi đang điều tra sự vụ này,” Kathryn nói một cách thành thật.

“Tôi có vài câu hỏi.”

“Chà, nhưng tôi không biết gì cả. Tôi đã không có mặt ở đây.”

Frederick hoi bực mình. Anh ta toan bỏ đi.

“Không, không. Tôi hiểu. Nhưng nếu được, tôi muốn nói vài lời với

vợ cũ của anh.”

“Gì cơ?” Anh ta hỏi và cau mày khó chịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.