NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 110

Món chuộc có thể chuyển nhượng, và lại rất gọn nhẹ. Đủ để chứa
trong một chiếc cặp hiệu American Tourister.

Thời gian đi từ trung tâm Miami Beach tới sân bay Opa Locka

West mất khoảng hai mươi lăm phút. Chuyến bay sẽ mất bốn mươi
phút nữa. Như vậy chúng tôi sẽ tới Orlando lúc khoảng mười một giờ
bốn mươi lăm phút trưa. Như thế là khá gấp.

“Chúng ta có thể thử cài một thiết bị lên người Cross.” Chúng tôi

lắng nghe đặc vụ Scorse nói qua bộ đàm với Thompson. “Máy ghi âm
bỏ túi. Chúng ta có một chiếc trên máy bay.”

“Tôi không thích thứ đó lắm, Gerry,” Thompson nói.
“Tôi cũng không thích,” tôi nói từ hàng ghế sau. Một tuyên bố

đầy kiềm chế. “Không cài máy nghe. Thế thôi.”

Tôi vẫn đang cố hiểu vì sao và làm thế nào mà Soneji lại chọn tôi.
Điều đó không có lý. Tôi nghĩ có lẽ hắn đã đọc về tôi trên bìa báo ở
Washington. Tôi biết rằng hắn có một lý do nào đó hợp lý. Gần như
không hoặc ít có thể nghi ngờ điều ấy.

“Sẽ có những đám đông lớn không tin nổi trong công viên đó,”

Thompson nói thêm một lần nữa khi chúng tôi đã ngồi trên chiếc
Cessna 310 bay tới Orlando. “Đó là lý do rõ ràng vì sao hắn chọn
Công viên Disney. Cũng có nhiều cha mẹ và trẻ nhỏ ở Vương quốc
Thần kỳ. Hắn thừa khả năng trà trộn vào đó cùng Maggie Dunne.
Cũng có thể hắn đã hóa trang cho con bé.”

“Công viên Disney hợp với kiểu mẫu chọn những biểu tượng lớn

và quan trọng của hắn,” tôi nói. Trong giả thuyết tôi đã ghi vào cuốn
sổ, có thể Soneji từng là một đứa trẻ bị lạm dụng. Nếu đúng thế, hắn
không có gì ngoài sự cuồng nộ và ghê tởm đối với một nơi như Công
viên Disney - nơi những đứa bé “ngoan” phải đến cùng với các bậc
cha mẹ “tốt” của chúng.

“Chúng ta đã có lực lượng trinh sát cả trên mặt đất và trên không

ở công viên,” Scorse nói thêm. “Ngay bây giờ hình ảnh đang được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.