NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 126

“Đừng hỏi gì tôi. Bởi tôi sẽ không nói cho anh đâu,” gã liên lạc

nói từ ghế điều khiển mà không hề quay lại.

“Bây giờ việc đó có gì làm tôi ngạc nhiên nữa chứ?” tôi nói. Cố

gắng làm ra vẻ đang dịch chuyển người trên ghế, tôi giật tay ghế và
cảm thấy thứ gì đó lung lay. Tôi sợ làm nó rời ra nhiều hơn.

Đường băng và sân bay nhỏ, nhưng ít ra cũng là có. Tôi có thể

trông thấy hai chiếc máy bay nhỏ khác gần tòa nhà không được sơn.
Tay phi công cố gắng dùng vô tuyến liên lạc với ai đó trên mặt đất.
Tim tôi đập dồn dập.

Một tấm bảng trạm xăng Flying A kiểu cũ chênh vênh đứng trên

mái tòa nhà. Khi chúng tôi hạ cánh, không có dấu hiệu của bất kỳ ai.
Không thấy Gary Soneji. Không thấy Maggie Rose. Chính xác là chưa
thấy.

Kẻ nào đó đã vội vã bỏ đi, tôi nghĩ. Bây giờ chúng ở đâu?
“Đây là nơi sẽ thực hiện vụ trao đổi Maggie Rose à?” Tôi lại tác

động tới tay ghế. Một cú giật nữa với gần như toàn bộ sức lực của tôi.

Gã liên lạc từ ghế ngồi đứng lên. Hắn lách người qua tôi. Tên này

bắt đầu leo ra khỏi máy bay. Hắn đang cầm chiếc cặp chứa mười triệu
đô la.

“Tạm biệt thanh tra Cross,” hắn xoay người lại và nói. “Xin lỗi,

nhưng tôi phải chạy. Lát nữa đừng bận tâm đến việc tìm kiếm khu vực
này. Con bé không ở đây đâu. Thậm chí gần đây cũng không. Mà này,
chúng ta đã trở lại đất Mỹ rồi. Bây giờ anh đang ở Nam Carolina.”

“Con bé đâu?” tôi hét lên gọi hắn, níu chiếc còng gắn vào tay

ghế. FBI đâu rồi? Họ tụt lại sau chúng tôi bao xa?

Tôi phải làm gì đó. Bây giờ tôi phải hành động. Tôi đứng lên để

tạo đà, rồi dùng cả trọng lượng và sức lực của mình để giật phăng cái
tay ghế của chiếc máy bay nhỏ này. Bộ phận bằng nhựa và kim loại
tung ra một nửa. Tôi tiếp tục giật. Nửa còn lại của tay ghế bật tung ra
với tiếng động mạnh, giống như một chiếc răng ở sâu bên trong và bị
nhổ đi đầy đau đớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.