NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 127

Chỉ sau hai sải chân, tôi đã ra đến cánh cửa đang để mở của máy

bay. Gã liên lạc đã ở dưới mặt đất, chạy trốn cùng chiếc cặp. Tôi đâm
bổ vào hắn. Tôi muốn giữ chân hắn cho tới khi Cục tới. Tôi cũng
muốn đánh ngã tên khốn đó, cho hắn thấy bây giờ ai đang nắm quyền
kiểm soát.

Tôi lao vào gã liên lạc theo kiểu con diều hâu tấn công một con

chuột đồng. Cả hai ngã mạnh xuống nền đường rải nhựa, thở hồng
hộc. Cái tay ghế vẫn lủng lẳng bám theo còng tay của tôi. Phần nhựa
rạch vào mặt hắn tóe máu. Bằng cánh tay còn tự do, tôi ấn chặt hắn
xuống.

“Maggie Rose đâu? Nó đang ở đâu?” tôi dùng hết sức bình sinh

hét lên.

Phía bên trái, trên mặt biển tối lấp lóa, tôi có thể trông thấy

những ánh đèn dập dềnh, đang tiến về phía chúng tôi rất nhanh. Đó
hẳn phải là Cục. Các máy bay do thám của họ đang đến ứng cứu. Hẳn
là họ đã bám theo được chúng tôi.

Ngay lúc đó tôi bị một cú đòn vào gáy. Có cảm giác như đó là

tuýp nước. Tôi không ngất đi ngay. Soneji chăng?

Một giọng nói hét lên trong tôi. Cú đánh thứ hai nện vào phần

mềm ở gáy tôi. Lần này thì tôi gục hẳn. Tôi không thấy kẻ nào ra đòn
hay thứ mà kẻ đó sử dụng.

Khi tôi tỉnh dậy, sân bay nhỏ ở Nam Carolina là một dải đèn sáng

rực cùng một loạt sự kiện diễn ra. Toàn bộ lực lượng FBI đang ở đây.
Cảnh sát địa phương Carolina cũng vậy. Các xe cứu thương, cứu hỏa ở
khắp mọi nơi.

Nhưng gã liên lạc đã biến mất. Khoản tiền chuộc mười triệu đô la

cũng thế. Soneji đã lên kế hoạch một cách hoàn hảo. Một bước đi hoàn
hảo nữa.

“Con bé thế nào? Maggie Rose ấy?” tôi hỏi bác sĩ cấp cứu hói

đầu đang chăm sóc cho các vết thương trên đầu tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.