NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 182

thuật cậu ta áp dụng là tập trung vào điểm mấu chốt khi hỏi đáp.

Missy Murphy lắc đầu. “Không. Tôi không biết điều đó. Dưới

tầng hầm có một phòng chứa đầy sách của anh ấy. Các ông có thể
xem.”

“Ồ, chúng tôi sẽ xem,” Sampson nói với cô.
Đây là nguồn cung cấp thông tin dồi dào và tôi thấy nhẹ nhõm

khi nghe đề cập đến nó. Trước đó, không có gì hoặc có rất ít manh mối
cho chúng tôi khai thác.

“Mẹ đẻ của anh ta còn sống chứ?” tôi hỏi.
“Tôi không biết. Gary không bao giờ nói về bà ấy. Anh ấy không

hề đả động tới bà ấy.”

“Thế còn mẹ kế của anh ta?”
“Gary không ưa bà mẹ ghẻ. Rõ ràng bà ấy rất gắn bó với những

đứa con do bà ấy sinh ra. Anh ấy gọi bà ấy là ‘con điếm Babylon’. Tôi
tin rằng bà ấy có gốc gác vùng Tây Babylon của New York. Tôi nghĩ
là nó ở đâu đó trên Long Island.”

Sau nhiều tháng không có chút thông tin nào, tôi không thể đưa

ra những câu hỏi đủ nhanh. Cho tới giờ, mọi thứ tôi nghe được đều
liên quan đến việc truy tìm dấu vết. Một câu hỏi hiện lên: liệu Gary
Soneji/Murphy có nói sự thật với vợ hắn không? Hắn có khả năng nói
sự thật với một người khác không?

“Cô Murphy, cô có ý kiến nào về nơi anh ta có thể đã tới không?”

Bây giờ tôi mới hỏi.

“Điều gì đó đã thực sự khiến Gary sợ hãi,” cô đáp. “Tôi nghĩ có

lẽ điều đó liên quan tới công việc của anh ấy. Và liên quan tới anh trai
tôi, ông chủ của Gary. Tôi không thể tưởng tượng là anh ấy trở về nhà
ở New Jersey, nhưng có thể anh ấy đã làm thế. Có thể Gary đã trở về
nhà. Anh ấy thuộc dạng bốc đồng.”

Một trong những đặc vụ FBI là Marcus Connor nhòm vào chỗ

bếp nơi chúng tôi đang nói chuyện. “Tôi có thể gặp hai anh một phút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.