NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 180

“Không ai trong số các ông có vẻ tin điều này, nhưng tôi hiểu

Gary. Tôi biết anh ấy là người thế nào,” cô nói với chúng tôi. “Anh ấy
không phải là kẻ bắt cóc.”

Trong khi nói, Missy liên tục châm những điếu Marlboro Light.

Đó là dấu hiệu duy nhất bộc lộ sự khổ sở và lo lắng. Chúng tôi nói
chuyện với cô Murphy trong bếp. Căn bếp gọn gàng, ngăn nắp ngay cả
trong ngày tổ chức tiệc sinh nhật. Tôi nhận ra nhiều cuốn sách nấu ăn
của Betty Crocker xếp bên cạnh những cuốn của Silver Palate và một
cuốn Phương pháp thiền cho những phụ nữ làm việc quá nhiều. Một
bức ảnh chụp cận cảnh Gary Soneji/ Murphy trong bộ đồ tắm đặt trên
tủ lạnh. Hắn trông như một ông bố Mỹ đúng chất.

“Gary không phải người bạo lực. Anh ấy thậm chí không thể chịu

được việc buộc Roni vào khuôn phép,” Missy Murphy nói với chúng
tôi.

Điều ấy khiến tôi chú ý. Nó khớp với các biểu mẫu mà tôi đã

nghiên cứu nhiều năm: các báo cáo về những người tâm thần và con
cái của họ.
Những kẻ tâm thần thường gặp khó khăn trong việc uốn
nắn con cái mình.

“Chồng cô đã bao giờ nói với cô vì sao anh ta gặp khó khăn trong

việc uốn nắn con gái chưa?” tôi hỏi.

“Bản thân Gary không có tuổi thơ hạnh phúc. Anh ấy chỉ muốn

những gì tốt đẹp nhất cho Roni. Anh ấy biết rằng mình đang bù đắp
cho con bé. Anh ấy là một người rất thông minh. Anh ấy có thể dễ
dàng lấy bằng tiến sĩ Toán học.”

“Gary lớn lên ở Wilmington này à?” Sampson hỏi Missy. Với

người phụ nữ này, cậu ta rất thẳng thắn và mềm mỏng.

“Không, anh ấy lớn lên ở Princeton, New Jersey. Gary sống ở đó

cho tới năm mười chín tuổi.”

Sampson ghi chép một chút, rồi liếc về phía tôi. Princeton gần

Hopewell, nơi đã xảy ra vụ bắt cóc Lindbergh những năm 1930. Con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.