NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 185

nỗi có thể nghe thấy tiếng đèn giao thông bên ngoài, những tiếng lạch
tạch phát ra khi đèn chuyển từ xanh sang vàng rồi tới đỏ.

“Tôi vẫn thấy căng thẳng,” tôi nói với Jezzie. “Tôi có thể nhìn

thấy Soneji/Murphy. Hai gương mặt. Trong đầu tôi, cả hai gương mặt
đều rất khác biệt.”

“Tôi cũng thấy căng thẳng. Lúc nào cũng thế. Nếu bây giờ đang

ở nhà thì anh sẽ làm gì?” Jezzie hỏi.

“Có khi tôi chơi piano ngoài hiên nhà. Đánh thức cả khu dậy

bằng chút nhạc buồn.”

Jezzie bật cười. “Ta có thể quay xuống bar Delaware. Có một cây

đàn cũ đặt ngay dưới đó. Có khi nó thuộc về một trong những người
thuộc dòng họ Du Pont. Anh chơi đàn, tôi sẽ uống thêm một ly.”

“Tay phục vụ quầy bar đó đã ra về sau chúng ta đúng mười giây.

Bây giờ anh ta lên giường rồi.”

Chúng tôi đã lên tới tầng ba của khách sạn Du Pont. Ở hành lang

có một đoạn cua nhẹ. Những tấm biển có họa tiết trang trí treo trên
tường liệt kê các số phòng và hướng đi. Vài vị khách đã để giày của
họ ra ngoài hành lang cho nhân viên đánh vào ban đêm.

“Tôi ở phòng ba mười một.” Jezzie lôi từ túi áo khoác ra chìa

khóa thẻ từ màu trắng.

“Tôi ở phòng ba linh tư. Đến lúc đi ngủ rồi. Để sáng dậy cho tỉnh

táo.”

Jezzie mỉm cười và nhìn vào mắt tôi. Lần đầu tiên mà tôi còn nhớ

được, không ai trong chúng tôi nói gì.

Tôi vòng tay qua người và nhẹ nhàng ôm lấy cô. Chúng tôi hôn

nhau ngoài hành lang. Lâu rồi tôi chưa hôn ai như thế. Thực ra tôi
cũng không chắc ai là người hôn trước.

“Cô rất đẹp,” tôi thì thầm khi môi chúng tôi tách ra. Những lời ấy

cứ thế bật ra. Không phải câu hay nhất mà tôi có thể thốt ra nhưng là
sự thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.