NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 231

lãng phí thời gian với những việc ngớ ngẩn thế này thì hắn càng có
nhiều cơ hội thoát tội trước tòa,” Walsh cảnh báo.

“Tôi không lãng phí thời gian,” tôi nói với Walsh. “Đó không

phải kiểu của tôi.”

Công tố viên liên bang lên tiếng, xen vào cuộc tranh cãi giữa

Walsh và tôi. James Dowd là một người nghiêm túc tầm trên dưới bốn
mươi tuổi. Nếu Dowd được xử lý vụ Soneji/Murphy, anh ta sẽ sớm trở
thành một công tố viên cực kỳ nổi tiếng.

“Chẳng phải sẽ có khả năng hắn tạo ra tình trạng tâm thần rõ ràng

này để diễn trước mặt chúng ta sao?” Dowd hỏi. “Để chúng ta thấy
hắn là một tên tâm thần, không hơn không kém?”

Tôi liếc quanh bàn trước khi trả lời những câu hỏi của Dowd. Rõ

ràng anh ta muốn nghe những câu trả lời của chúng tôi; anh ta muốn
biết sự thật. Đại diện của văn phòng thống đốc hình như hoài nghi và
chưa thấy thuyết phục nhưng có quan điểm cởi mở. Cho tới giờ nhóm
của Bộ tư pháp vẫn trung lập. Bác sĩ Walsh đã nghe đủ từ tôi và
Campbell.

“Đó là một khả năng rõ ràng,” tôi nói. “Đây là một trong những

lý do khiến tôi muốn thử thôi miên hồi tưởng. Trước hết, chúng ta có
thể xác minh liệu những câu chuyện của hắn khớp với nhau không.”

“Nếu hắn có thể bị thôi miên,” Walsh chen vào. “Và nếu anh có

thể nói hắn đã từng bị thôi miên hay chưa.”

“Tôi nghi là hắn có thể bị thôi miên,” tôi trả lời nhanh.
“Và tôi nghi ngờ việc hắn có thể bị thôi miên. Nói thẳng, tôi nghi

ngờ anh, Cross ạ. Tôi chẳng quan tâm đến việc hắn thích nói chuyện
với anh. Điều trị rối loạn hành vi không liên quan đến việc có thích
bác sĩ hay không.”

“Điều hắn thích là tôi có lắng nghe” Tôi quắc mắt nhìn Walsh

phía bên kia bàn. Phải rất kiềm chế thì tôi mới không nhảy bổ vào tên
khốn lắm chuyện này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.