NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 232

“Những lý do khác để thôi miên tù nhân là gì?” đại diện của văn

phòng thống đốc lên tiếng.

“Nói thật, chúng tôi không biết đủ về những điều hắn đã làm

trong những cơn điên bỏ nhà ra đi,” Tiến sĩ Campbell nói. “Chính hắn
cũng vậy. Cả gia đình và vợ hắn, những người tôi đã thẩm vấn vài lần,
cũng vậy.”

Tôi nói thêm: “Chúng tôi cũng không chắc chắn là có bao nhiêu

nhân cách có thể đang tồn tại... Lý do khác để thôi miên” - tôi ngừng
lại để nhấn mạnh những điều mình chuẩn bị nói ra - “là tôi muốn hỏi
hắn về Maggie Rose Dunne. Tôi muốn thử tìm hiểu những gì hắn đã
làm với Maggie Rose.”

“Được rồi, chúng tôi đã nghe những lập luận của anh, Tiến sĩ

Cross. Cảm ơn vì những nỗ lực và thời gian anh đã dành ra ở đây,”
James Dowd nói ở cuối buổi trình bày. “Chúng tôi sẽ báo cho anh biết
sau.”

Tối nay tôi quyết định tự lo mọi chuyện.

Tôi gọi cho một phóng viên của tờ Post mà tôi biết và tin tưởng.

Tôi đề nghị người này gặp mình tại tiệm ăn Pappy nằm ngoài rìa khu
Đông Nam. Tiệm Pappy là nơi mà chúng tôi sẽ không bao giờ bị nhận
ra, và tôi cũng không muốn bất kỳ ai biết chúng tôi đã gặp nhau. Vì lợi
ích của cả hai.

Lee Kovel là một tay chuyên nghiệp trẻ tuổi, một gã khốn nạn,

nhưng tôi thích anh ta. Lee là một kẻ ruột để ngoài da: những ganh tị
nhỏ nhen, suy nghĩ chua cay về tình trạng tệ hại của báo chí, xu hướng
ủy mị và các đặc tính bảo thủ đến cực đoan thi thoảng xuất hiện. Tất
cả được phơi bày cho cả thế giới thấy mà tìm cách đối phó.

Lee ngồi phịch xuống cạnh tôi ở quầy. Anh ta mặc một bộ com lê

xám và giày chạy bộ màu xanh nhạt. Nhà hàng Pappy thu hút được
một lượng khách hàng dễ tính và nhiều thành phần: người da đen,
người gốc Tây Ban Nha, người Hàn Quốc, người lao động da trắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.