NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 268

Khi đã nhận ra tôi, hắn mỉm cười. Trông hắn vẫn giống một

người đàn ông trẻ trung dễ thương đến từ thị trấn nhỏ. Gary Murphy.
Như một nhân vật bước ra từ bộ phim Cuộc sống tươi đẹp được dựng
lại vào những năm 1990. Tôi vẫn nhớ rằng bạn hắn, Simon Conklin,
đã kể tôi nghe chuyện Gary Murphy có thể đóng bất cứ vai nào hắn
cần. Đó là một phần của việc nằm trong nhóm vượt trội so với 99%
còn lại.

“Tại sao ông không tới gặp tôi nữa, Alex?” hắn hỏi. Đôi mắt hắn

lúc này có vẻ gì đó như đau buồn. “Tôi chẳng thể nói chuyện với ai
được. Các bác sĩ khác không khi nào nghe tôi. Đúng ra là họ không
thực sự lắng nghe.”

“Họ không cho phép tôi gặp anh một thời gian,” tôi đáp. “Nhưng

chuyện đó xử lý xong rồi, thế nên giờ tôi đang có mặt ở đây.”

Trông hắn có vẻ tổn thương. Hắn mím môi dưới và chằm chằm

nhìn xuống đôi giày bạt đi trong tù.

Đột nhiên gương mặt hắn nhăn nhó và hắn phá lên cười to. Tiếng

cười dội khắp căn phòng giam chật chội.

Soneji/Murphy nghiêng gần hơn về tôi. “Ông biết không, ông

thực sự chỉ là một thằng đần khốn nạn như mấy gã kia,” hắn nói.
“Thật dễ dàng điều khiển. Giống hệt như những gã khác trước ông.
Cũng thông minh, nhưng chưa đủ.”

Tôi nhìn hắn chòng chọc. Ngạc nhiên. Có lẽ hơi sốc.
“Đèn vẫn bật, nhưng không có ai ở nhà,” chắc hẳn hắn đang bình

luận về biểu cảm lộ ra trên gương mặt tôi,

“Không. Tôi đây,” tôi nói. “Tôi chỉ đánh giá anh thấp hơn mức

cần thiết. Là lỗi của tôi.”

“Chúng ta đã quay lại thực tại rồi, phải không?” Nụ cười nhếch

mép khủng khiếp vẫn lởn vởn trên gương mặt hắn. “Ông có chắc là
ông hiểu không? Ông chắc chứ, Tiến sĩ-Thanh tra?”

Tất nhiên là tôi hiểu. Tôi vừa gặp Gary Soneji lần đầu tiên. Tôi

vừa được Gary Murphy giới thiệu với hắn. Quá trình đó được gọi là sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.