NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 269

đảo chiều mau chóng.

Tên bắt cóc đang chòng chọc nhìn tôi. Hắn đang hả hê, khoe

khoang, và lần đầu tiên là chính con người hắn khi đứng trước tôi.

Kẻ sát hại trẻ em đang ngồi trước mặt tôi. Kẻ bắt chước và một

diễn viên tài năng. Nhóm vượt trội 99% còn lại. Con Trai Nhà
Lindbergh. Tất cả những danh hiệu đó và có thể còn thêm nữa.

“Ông ổn chứ?” hắn hỏi. Hắn đang bắt chước vẻ quan tâm trước

đó của tôi với hắn. “Ông cảm thấy ổn chứ, Tiến sĩ?”

“Tôi rất ổn. Không vấn đề gì cả,” tôi đáp.
“Thực sao? Tôi lại thấy hình như ông không ổn lắm. Có chuyện

gì đó bất thường, phải không Alex?” Giờ thì hắn tỏ ra quan tâm sâu
sắc.

“Này, nghe đây!” tôi cao giọng đáp. “Cút đi Soneji. Mày thấy

chuyện kiểm tra thực tế thế nào?”

“Chờ chút đã.” Hắn lắc mạnh đầu. Cái cười nanh ác đã biến mất

đột ngột y như lúc nó xuất hiện ngay trước đó. “Sao ông lại gọi tôi là
Soneji? Chuyện này là thế nào hả Tiến sĩ? Có chuyện gì vậy?”

Tôi nhìn mặt gã tù nhân trước mặt, và tôi không thể tin nổi những

gì mình đang thấy.

Hắn lại thay đổi. Một cách đột ngột. Gary Soneji đã biến mất.

Hắn đã thay đổi nhân cách hai lần, có lẽ tới ba lần chỉ trong vài phút.

“Gary Murphy phải không?” tôi thử.
Hắn gật đầu. “Còn ai khác nữa chứ? Nghiêm túc đi nào Tiến sĩ,

có chuyện gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra thế? Ông biến mất tới mấy
tuần. Và giờ thì ông trở lại.”

“Hãy kể cho tôi nghe chuyện gì vừa xảy ra đi,” tôi nói. Tôi tiếp

tục nói với hắn. “Nói ngay đi. Hãy kể cho tôi nghe nhũng điều anh
nghĩ vừa mới xảy ra.”

Hắn có vẻ không hiểu. Hoàn toàn bối rối trước yêu cầu của tôi.

Nếu tất cả những việc này là một màn kịch thì đây có lẽ là màn trình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.